
Tác giả: Cao Sơn Vũ Giả
Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341452
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1452 lượt.
của anh.
“Ư.” Một cơn thở gấp từ miệng Giản Tiểu Bạch tràn ra.
Mạc Tử Bắc nhất thời cảm thấy bụng mình truyền đến một cảm giác khó chịu mà đau đớn, phấn khích đến độ anh vội vàng muốn thẳng tiến vào trong cô, cô lại kẹp chặt hai chân không cho anh tiến vào.
Nhịn cơn khao khát xuống, Mạc Tử Bắc thống khổ gầm nhẹ: “Cho anh vào!”
“Anh phai đồng ý với em trước. Em muốn nhận tổ quy tông được chứ!” Giản Tiểu Bạch đã sớm nghĩ ra cách tốt để ép buộc anh.
Mạc Tử Bắc bất đắc dĩ lắc đầu, phấn khích muốn cấp bách cùng cô kết hợp, lại vào đúng lúc đòi mạng này mà bị cô hãm lại như vậy thì anh nhất định sẽ liệt dương mất.
“Tiểu Bạch!” Anh gầm nhẹ.
Giản Tiểu Bạch gian trá cười: “Không chịu thì thôi.”
Mạc Tử Bắc cương quyết tách chân của cô ra rồi chạm vào khe núi non mềm của cô. Giản Tiểu Bạch lại tóm lấy nhược điểm của anh.
“Không được, anh đồng ý trước đã!”
Mạc Tử Bắc cảm thấy mình sắp điên rồi, cho dù anh có sức khống chế lớn thế nào thì vào lúc này cũng kìm không được, chỉ có thể tước vũ khí đầu hàng. “Được, anh đồng ý!”
Giản Tiểu Bạch lập tức kéo đầu anh xuống, nâng mình lên.
“Em đúng là yêu tinh!” Trong giọng nói khàn đục của anh đã bao hàm khát vọng mãnh liệt.
Anh nâng cô lên rồi nhẹ nhàng thẳng tiến vào khe núi. Đôi chân dài của Giản Tiểu Bạch vòng quanh lưng anh, nóng bỏng đón ý nói hùa theo nhịp anh tiến vào. “Bắc, em yêu anh!”
Lúc vào đến đỉnh cao, cô lại hô lên cảm giác trong lòng mình.
“Tiểu Bạch, anh cũng yêu em!”
Một lần lại một lần xâm nhập khiến Giản Tiểu Bạch nỉ non ra tiếng tiếng thở gấp, cô rốt cuộc kiềm chế không được sự kích động nhiệt tình trong cơ thể mà thẹn thùng thốt lên. “Bắc!”
Rất lâu sau, tiếng thở gấp dần dần nhỏ lại. Bọn họ lúc này mới tách nhau ra, nằm ngửa ở giường. Giản Tiểu Bạch giống như một con mèo rúc vào trong lòng anh, mồ hôi thấm ướt cả ngực anh. Trong không khí hỗn loạn, ướt át sau hoan ái, Mạc Tử Bắc cong khóe miệng, khuôn mặt tuấn tú đầy thỏa mãn.
“Bắc!” Giản Tiểu Bạch nhắm mắt lại gọi tên anh.
“Hửm?”
“Anh đã đồng ý là phải nhận tổ quy tông, không được hứa lèo.”
“À!” Mạc Tử Bắc bật cười. “Anh không nhớ anh đã đồng ý với em cái gì nữa!”
“Anh!” Giản Tiểu Bạch cắn răng: “Vậy anh còn muốn hay không muốn?”
Mạc Tử Bắc lập tức giơ tay đầu hàng: “Được rồi, anh nhận là được chứ gì!”
Giản Tiểu Bạch lúc này mới thật sự nở nụ cười, cười đến vô cùng thỏa mãn.
Giản Tiểu Bạch lúc này mới nhớ tới bên ngoài còn có ba mẹ chồng và con trai, vừa rồi say đắm trong men tình nên cô cũng quên bén là bên ngoài văn phòng còn có người. Cô thẹn thùng đẩy Mạc Tử Bắc ra, anh cũng đứng lên, tìm quần áo.
Dù đã nhiều lần gần gũi nhưng cô chưa bao giờ nhìn trọn vẹn đường nét cơ thể anh cho nên cô cảm thấy rất ngượng rồi lại thấy vô cùng ỷ lại vào tấm lưng rộng lớn của anh. Da thịt anh rắn rỏi mà đầy sức sống, từng thớ cơ bắp lại ẩn ẩn hiện hiện sau mỗi động tác anh co duỗi người. Đúng là một anh chàng hấp dẫn.
Nhìn thấy cô không nói năng gì mà chỉ nhìn chằm chằm lưng mình, Mạc Tử Bắc lập tức xấu xa đột ngột xoay người, đồ lót vẫn còn cầm trong tay. Hành động bất ngờ này của anh làm Giản Tiểu Bạch lập tức đỏ bừng mặt, kêu lên một tiếng rồi che mắt lại.
“Anh mau mặc đồ vào đi!”
Mạc Tử Bắc hắc hắc cười hai tiếng rồi mặc đồ vào: “Em vẫn còn ngượng vậy sao? Đừng quên em đã là mẹ của một thằng nhóc rồi đấy.”
Bà gọi một tiếng, nhìn thấy mặt Giản Tiểu Bạch đỏ ửng thì khóe miệng Mạc Tuệ Cầm lại càng cong hơn nữa.
“Hai đứa ra rồi à?”
Một câu này của bà khiến Mạc Tử Bắc mãnh liệt kháng nghị. “Mẹ!”
Mạc Tuệ Cầm cười nói: “Ha ha, không sao, nếu không đủ thời gian hai đứa có thể vào lại. Có điều phiền con giúp mẹ và ba tìm một chỗ để chúng ta đưa Thiên Thiên đi theo.”
“Dì!” Giản Tiểu Bạch có chút ngượng ngùng kéo tay bà nói: “Con có tin tốt cho hai người này, anh ấy đã đồng ý nhận tổ quy tông.”
Mạc Tuệ Cầm kinh ngạc sửng sốt. Con dâu của bà đúng là có bản lĩnh, mới bước chân vào nhà đã làm cho con bà biết nghe lời rồi.
“Con đồng ý theo họ Ôn.” Mạc Tử Bắc rất mất tự nhiên nói, ánh mắt cũng không nhìn Ôn Thanh Nham.
“Tử Bắc!” Ôn Thanh Nham nhịn không được mà rơm rớm nước mắt.
“Bác trai, đây đúng là chuyện vui mà, bác thoắt cái đã có con trai còn có cả cháu trai nữa, vậy thì bác phải vui mới đúng.” Giản Tiểu Bạch khuyên Ôn Thanh Nham, cô sợ sức khỏe ông không chịu nổi.
“Bác đúng là rất vui nhưng lại không kìm được mà rơi lệ. Là bác có lỗi với nó!” Ôn Thanh Nham nhìn về phía Mạc Tử Bắc, ánh mắt tràn ngập áy náy.
Mạc Tử Bắc lại xoay đi, không nhìn ông: “Anh đồng ý theo họ Ôn nhưng không thể gọi ông ta là ba, anh gọi không được.”
“Mạc Tử Bắc!” Giản Tiểu Bạch kêu to một tiếng làm Mạc Tuệ Cầm và Ôn Thanh Nham cả Thiên Thiên đều sửng sốt. “Anh không phải đã đồng ý rồi sao?”
Mạc Tử Bắc xoay đi, xem như không nghe thấy. Giản Tiểu Bạch không thể nhịn được nữa mà đi lên nhéo lỗ tai anh. “Anh không phải đã đồng ý rồi sao? Anh tính làm tiểu nhân lật