
Tác giả: Cao Sơn Vũ Giả
Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341478
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1478 lượt.
khúc!
Ôn Hướng Đình bởi vì đau đớn mà túa mồ hôi lạnh.
Thân mình Giản Tiểu Bạch không ngừng run rẩy như môt con búp bê sứ mong manh yếu ớt, Mạc Tử Bắc ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi cô: “Đừng sợ, có anh đây!”
Giản Tiểu Bạch chậm rãi giương mắt nhìn Mạc Tử Bắc, ánh mắt lúc này mới dần có tiêu cự: “Bắc!”
Cô “oa” một tiếng khóc lớn, Mạc Tử Bắc ôm cô rồi vỗ nhẹ bờ vai cô: “Đừng khóc, có anh ở đây! Chờ anh trừng trị hắn một chút rồi đưa em đi nhé.”
Cả người Giản Tiểu Bạch bởi vì sợ hãi mà run rẩy không ngừng, Mạc Tử Bắc đứng dậy, lạnh lẽo quét mắt về phía Ôn Hướng Đình, hắn ở xa hơn năm thước cũng cảm nhận được luồng sát khí đó.
Mạc Tử Bắc chậm rãi đi từng bước một về phía Ôn Hướng Đình, gương mặt hắn sưng vù, hai má to bạch la lên: “Mày không được làm bậy, cẩn thận bảo vệ sẽ đưa mày đến cục cảnh sát đấy.”
Lúc hắn nói lời này cũng hơi lo lắng một chút, hắn biết Mạc Tử Bắc luyện Karate đã hai mươi năm nhưng hắn vẫn không nhịn được cục tức mà mạnh miệng.
Mạc Tử Bắc bởi vì tức giận mà phóng ra tia nhìn sắc lẹm, chỉ tiếc là ánh mắt không thể giết người thay cho nắm tay.
Mạc Tử Bắc kéo Ôn Hướng Đình ném ra xa ở vài thước, trên người hắn dính đầy những thứ dơ bẩn mà Giản Tiểu Bạch vừa nôn ra. Bởi vì vừa rồi bị Mạc Tử Bắc đá một cước gãy xương sườn, giờ lại bị ném đi như vậy làm hắn đau đến túa mồ hôi lạnh.
Lời nói của anh khiến cô an tâm ngoan ngoãn buông anh ra.
Mưa vẫn còn rơi, một cơn trời nhẹ nhàng mà trút nước.
Giản Tiểu Bạch so vai, cúi đầu, cô không biết Mạc Tử Bắc muốn dẫn cô đi đâu, mà đi đâu cũng không sao, chỉ cần có anh ở cạnh thì lòng của cô sẽ rất an tâm.
Bởi vì kinh sợ quá độ mà khuôn mặt nhỏ nhắn dàn dụa nước mắt càng có vẻ nhỏ bé yếu ớt, cả người được bọc trong caí áo vest rộng thùng thình lại càng có vẻ gầy bé.
Mạc Tử Bắc vốn là muốn đưa cô về Dương Quang Quả Hương, nhưng bây giờ thấy bộ dạng đang rất cần sự an ủi của cô mà anh lại thay đổi chủ ý.
Anh muốn đưa cô về, anh muốn cô trở thành người phụ nữ của anh, để không bao giờ phải nơm nớp lo sợ nữa.
Hạ quyết tâm, sắc mặt Mạc Tử Bắc thoáng dịu đi, một tay cầm lấy cần tay nhỏ bé của cô, tay còn lại thì cầm tay lái lái xe chạy như bay.
Căn hộ của Mạc Tử Bắc nằm ở đoạn đường Tam Cư Thất sầm uất nhất thành phố. Căn hộ trang hoàng đơn giản, nhẹ nhàng thoáng mát, bởi vì không muốn nơi này bị ô nhiễm nên anh chưa từng mang một người phụ nữ nào tới đây. Giản Tiểu Bạch là người đầu tiên.
Bế Giản Tiểu Bạch đi vào cửa nhẹ nhàng đặt lên ghế sô pha. Cứ nghĩ đến việc thiếu chút nữa bị Ôn Hướng Đình làm nhục, nước mắt lại từ đôi mắt to của Giản Tiểu Bạch mà ào ạt trào ra, thân mình run run chui vào trong lòng anh.
Giản Tiểu Bạch đáng thương khẽ nói: “Hắn muốn em trở thành người phụ nữ của hắn, em không đồng ý hắn liền đánh em, em rất sợ, rất sợ! Em không muốn sống nữa, chắc chẳng còn ai muốn lấy em nữa đâu!”
Mạc Tử Bắc nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhìn kỹ thấy cả hai má đều sưng lên.
Trong lòng cũng tự nhiên đau đớn một hồi.
Hận đã không đánh gãy chân của Ôn Hướng Đình. Nhưng khi nghe cô nói ‘chắc chẳng còn ai muốn lấy em nữa đâu’ thì anh lại cảm thấy buồn cười.
“Ngoan! Đừng khóc, sẽ không có việc gì đâu!” Anh thiếu chút nữa thốt ra câu ‘anh sẽ lấy em’, chết tiệt, anh đây không muốn kết hôn, kết hôn phiền phức lắm. Anh muốn tự do!
“Em muốn đi tắm, ông ta bẩn lắm, em không muốn bị ông ta đụng vào!”
“Ừ! Anh đi xả nước, em cứ tắm đi nhé, anh đi mua quần áo cho em.”
Giản Tiểu Bạch tin tưởng ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt hiện rõ vẻ ngượng ngùng, Mạc Tử Bắc hôn nhẹ chóp mũi thanh tú xinh đẹp của cô: “Không sao đâu, đi đi!”
Giản Tiểu Bạch gật đầu.
Buông cô ra, đi chuẩn bị nước ấm cho cô tắm rửa sau đó đi vào phòng ngủ cầm áo ngủ của mình.
“Nhớ chỉ cần tắm qua một chút thôi ha, tắm xong thì mặc tạm áo ngủ của anh nhé! Thực xin lỗi, chỗ anh không có đồ ngủ của phụ nữ!
Nghe anh nói như vậy, khuôn mặt Giản Tiểu Bạch phút chốc đỏ lên giống quả táo chín. Cô ôm lấy quần áo của anh rồi đi vào phòng tắm đóng cửa lại.
Mạc Tử Bắc cầm chìa khóa ra ngoài, đóng cửa ‘cạch’ một tiếng. Lúc này Giản Tiểu Bạch mới an tâm cởi áo vest của anh khoác cho mình, sau đó là đến chiếc váy bị rách.
Đó là cái váy Mạc Tử Bắc đã mua cho cô, cô rất thích, bên hông còn có một cái nơ to hình con bướm rất đẹp, đáng tiếc bị con vịt kia xé rách rồi.
Thả mình vào làn nước trong bồn tắm, lại càng không ngừng chà xát tẩy rửa cơ thể, cũng không biết đã chà bao nhiêu lần mà làn da đều đỏ hết cả lên, Giản Tiểu Bạch lại một lần nữa thay nước tắm. Đêm qua thỏ con qua đời làm cô đau lòng khóc rất lâu, ngủ cũng không đủ giấc, kết quả, vừa tựa vào bồn tắm là cô ngủ thiếp đi.
Mạc Tử Bắc sau khi