
Tác giả: Hữu Dung
Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015
Lượt xem: 134688
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/688 lượt.
ư băng, “Quan tâm cô ta đến thế sao? Vậy thì muốn cho anh suy sụp, tôi không thể không động tới cô ta rồi”.
“Tôi cuối cùng cũng hiểu, người đáng thương ắt phải có chỗ đáng trách”.
“Anh, anh nói ai đáng thương?!”. Thu Hồng giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức xù lông, giương nanh múa vuốt.
“Muốn tôi cho cô mượn gương không?”. Cảnh Lan Hiên đứng lên. “Thư kí Trang, tiễn khách”.
Thư kí đi tới, “Cô Thu, mời”.
Thu Hồng nghiến răng giận dữ, đứng dậy. “Cảnh Lan Hiên, anh đừng đắc ý, không được lâu nữa đâu”.
Tống tiễn cô ả ra khỏi cửa, Cảnh Lan Hiên đi tới chỗ hẹn, tâm trạng vui sướng ban đầu đã giảm bớt ít nhiều. Tuy nhiên, hắn vẫn là cao thủ giấu diếm sắc mặt, cho dù tâm tình bị ảnh hưởng, nhưng hắn vẫn cố gắng cho cô một ngày Valentine hoàn hảo.
Sau khi cùng nhau ăn tối dưới ánh nến, theo kế hoạch, hắn muốn cùng cô đi tản bộ, nhưng đúng lúc đi qua cửa hàng nữ trang cao cấp, hắn lơ đãng nhìn thấy một món đồ tinh xảo, Cảnh Lan Hiên nảy ra ý định mua nó tặng cho cô, coi như quà tặng cho ngày lễ tình nhân.
Nhưng khi còn cách cửa hàng một đoạn, Ly Minh Phi lại bị một cửa hàng âu phục nam hấp dẫn.
“Đẹp sao?”. Cảnh Lan Hiên ngầm phỏng đoán Ly Minh Phi nhìn trúng cái gì, áo khoác, quần, hay là … cô gái nhỏ này thực sự rất có khả năng tác động đến hắn, nghĩ đến đó hắn vô cùng cao hứng.
“Cũng không tệ lắm”.
“Em đang nói bộ âu phục màu ghi kia sao?”
“Không, em đang là chỉ nội y màu đỏ kia kìa”. Cô nén cười, đắc ý nhìn bộ mặt đã bị dọa cho kinh hoàng của hắn. Ha ha ha … Thật thú vị!
Cô cố ý phụng phịu mở miệng, ngón tay lơ đãng vuốt cằm, vẻ mặt giống như thèm nhỏ dãi. “Em đang nghĩ, chiếc quần đó anh mặc còn đẹp hơn cả người mẫu!”. Một đôi con ngươi háo sắc ngắm nghía Cảnh Lan Hiên từ trên xuống dưới, tưởng tượng xem hắn mặc chiếc quần đó sẽ như thế nào.
“…….”
“Đi thôi, đi thôi, vào thử mặc xem sao”. Hắn bị Ly Minh Phi lôi kéo buộc phải đi vào.
“Ly Minh Phi! Loại quần áo đó không ai đi mặc thử cả!”. Cho dù có, hắn cũng không muốn mặc! Sao biết được người thử lần trước là ai cơ chứ.
“Hoan nghênh quý khách”.
“Ah!’. Cảnh Lan Hiên xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm lỗ mà chui xuống.
Ly Minh Phi thản nhiên nói với nhân viên cửa hàng. “Phiền cô lấy cà vạt cùng kẹp trưng bày bên ngoài cho tôi xem”. Nói xong cô trừng mắt với Cảnh Lan Hiên, mỉm cười ranh mãnh.
Cô nàng này! Suýt nữa thì bị nàng dọa cho chết! Cảnh Lan Hiên vừa bực mình vừa buồn cười.
Nhân viên bán hàng đem cà vạt tới, Ly Minh Phi nhận lấy, kéo Cảnh Lan Hiên đến trước gương, ướm thử trên người hắn. “Thế nào, mắt nhìn của em tốt chứ?”
“Em đang chỉ người, hay là cà vạt?”
“Cả hai”. Cô làm bộ như không có gì, nhưng mặt lại đỏ hồng. Người này, da mặt càng ngày càng dày.
Mua cà vạt xong, hai người sóng vai đi dọc đường Hồng Chuyên, Cảnh Lan Hiên nắm chặt bàn tay cô, mười ngón tay giao nhau, tâm đầu ý hợp.
Hắn đột nhiên mở miệng, “Ha, anh không cưỡi ngựa trắng đến, em vẫn xác định anh chính là hoàng tử sao?”
“Vậy em rõ ràng là mẹ kế của công chúa, nhưng anh lại cố ý nhận em là nàng Bach Tuyết, cho nên em cũng coi anh là hoàng tử đi”.
“Anh vẫn muốn hỏi em, đêm hôm đó, em vì sao lại mồi chài anh?”. Cô không phải là loại phụ nữ phóng đãng, đêm đó là lần đầu của cô.
Hắn hỏi thật là thẳng thắn a! Được rồi, người ta đã hỏi, cô cũng đành phải trả lời. “Vấn đề này cũng làm em hao hết không ít tế bào não”. Cô đem chuyện đánh cược cùng Trầm Thù Sắc năm đó kể một lượt, cũng nói luôn việc cô hóa trang để đi thử hắn thế nào.
“Thảo nào anh vẫn thấy em quen quen”. Hắn luôn luôn không chú ý tới phụ nữ lạ mặt, nhưng thành thật mà nói, đối với bộ dạng hóa trang của cô, hắn lại cực kì ấn tượng. “Em đừng nói là, để kiểm tra anh có phải đồng tính hay không, em cũng hi sinh cả trinh tiết của mình đấy”. Nếu thật là như vậy, hắn sẽ tức giận mà đem cái mông cô ra trừng phạt.
“Cảnh Lan Hiên, anh nghĩ em là đồ ngốc vậy sao?”
Xu hướng giới tính bị đem ra đánh đố, cho dù hắn lòng dạ rộng rãi đến đâu, cũng ít nhiều có điểm mất hứng, “Về cơ bản, đem đàn ông ra đánh cược, cũng gần gần đến mức ngốc nghếch rồi”.
“Ai, em biết chuyện này đúng là không tốt, nhưng anh đã thấy em thành thực như vậy, hơn nữa hôm nay là ngày Valentine đầu tiên, cho nên đừng tính toán nữa”. Cô làm nũng, kéo kéo cánh tay hắn.
Hắn có thể nói gì đây, chỉ có thể bỏ qua mà thôi. “Bỏ đi, sau đó thì sao?”
“Cái gì?”
“Lúc nãy em nói bị anh cắt đứt, đến giờ vẫn chưa nói tiếp”.
“Ừ! Em nghĩ … có lẽ bởi vì ánh mắt anh quá dịu dàng, chăm sóc, lại cuồng nhiệt khiến em không rời nổi mắt? Hơn nữa đêm đó uống cũng hơi nhiều, bản năng tạm thời đẩy lùi lý trí”. Cô vẫn nhớ mãi loại ánh mắt mạnh mẽ mà thu hút của hắn, giống như lang thang tìm kiếm hắn khắp nơi, bỗng nhiên quay đầu, lại tìm được đúng người.
“Ánh mắt sao?”. Đáp án này không ổn.
“Nhưng mà, em cũng không muốn thử đến gần anh!”
“Anh biết, em không phải đã bỏ trốn mất sao?”
“Bỏ trốn? Thật khó nghe, em chỉ là không muốn chịu trách nhiệm!”. Thấy Cảnh Lan Hiên không tiếp lời, cô