
Tác giả: Hữu Dung
Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015
Lượt xem: 134635
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/635 lượt.
đi Nhật Bản, vậy ngày mai chúng ta cùng nhau đối mặt truyền thông đi!”
“Cái gì?”
“Sau khi nàng Bạch Tuyết gặp được hoàng tử, không phải sẽ kết hôn với hắn, sống hạnh phúc đến khi đầu bạc răng long sao?”
Cô choáng váng một giây, sau đó bật cười, “Ha ha ha … Cảnh Lan Hiên tiên sinh, tôi bỗng nhiên phát hiện ngài rất thích truyện cổ tích a!”
Thực sự không ngờ quý ông đầu gỗ này lại là kẻ sùng bái truyện cổ tích, nhưng nghe hắn nói xong cô thật sự rất cảm động, bất kể là mặc cảm ngày xưa của cô, hay chuyện đối mặt báo giới hiện tại, tất cả đều nhờ có hắn làm chỗ dựa cho cô.
Nhưng mà, hiện tại cô không muốn một mình đào tẩu, để lại hắn một mình chống đỡ mọi chuyện, cô không phải là kẻ nhu nhược, lại càng không phải loại người có phúc cùng hưởng, có họa thì chia như vậy.
Sự thực nếu hôm nay Cảnh Lan Hiên không xuất hiện, cô cũng tự mình xử lý tốt mọi chuyện, sau đó sẽ đi tìm hắn. Mà hiện tại hai người đã hòa giải, cô nghĩ, trước mặt hắn cũng không nên quá cứng rắn, thỉnh thoảng giả làm một cô nàng yếu đuối cũng được! Cô cũng muốn cho hắn biết, cô rất cần hắn ở phía sau nâng đỡ cô.
Chuyện Thu Hồng … cô dự định sẽ gửi một bản ghi âm cùng chứng cứ đến cho cô ta, để cô ta tự mình suy nghĩ nặng nhẹ, làm việc cũng nên để một con đường lui, không nên dồn đối phương vào đường cùng.
“Chúng ta chỉ là tuyên bố chuyện kết hôn mà thôi, nếu em không muốn vào lễ đường quá nhanh thì cũng chẳng sao, từ từ sẽ đến thôi”.
“Thì ra anh không vội sao?”
“Vội thì có tác dụng sao?”
“Anh không gấp rút, làm sao biết được không có ích?”
“Được, anh thực sự rất vội”.
“Thật không?”
“Thật!”. Trong lúc chờ đáp án, tim hắn đã muốn nhảy ra ngoài rồi.
Ly Minh Phi đưa tay chỉ sang một hướng khác, “Nếu vội như thế thì không cần phải dừng lại, WC ở kia, mời vào!”
Lại bị cô đùa giỡn, nhìn cô cười đến lăn lộn, Cảnh Lan Hiên cũng đành chịu khổ, nín nhịn mà ôm cô vào lòng, “Trêu đùa anh thú vị đến thế sao?”
“Rất thú vị”.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, thực sự hết cách với cô, “Minh Phi … lấy anh đi!”
Ly Minh Phi ôm hắn, khuôn mặt nhỏ chôn sâu trong lòng hắn, hít sâu vào hương vị sạch sẽ của hắn, “Bắt nạt anh là độc quyền của em, nếu như lấy anh mà có thể làm vậy cả đời, vậy em đồng ý!”
Cô lại ngẩng đầu, lè lưỡi cười nghịch ngợm, “Cảnh Lan Hiên, em yêu anh!”
Hắn hôn cô. “Anh cũng yêu em! Từ rất lâu rồi đã yêu em …”
Tuy không nói thêm lời nào, nhưng cả hai đều hiểu được tình cảm đã lưu luyến vĩnh viễn không rời.
***********
Sau khi tin về hôn lễ giữa hai người được công bố, đám săn tin tức tuy vẫn không từ bỏ chuyện những tấm hình kia, nhưng bởi hai người công khai thông báo với truyền thông, hơn nữa về sau cũng không có thêm một sự kiện tương tự xảy ra, thế nên phong ba dần dần ngưng lại, vài ngày sau không còn ai nhắc đến nữa.
4 giờ sáng, đương lúc ngủ say Ly Minh Phi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng tiếp chuyện: “Alo …”
“HU ~”
Là tiếng ai đó đang khóc.
Cơn ngái ngủ phút chốc bị đánh bay, cô đã tỉnh hẳn, “Ê, cô là ai?”, là tập đoàn lừa đảo sao?
“Tôi là Thu Hồng … Chí Dương hắn … Hắn sắp chết! Hắn sắp chết!”
Mấy câu nói không đầu không đuôi này thật là đáng sợ a! Ly Minh Phi bị Thu Hồng dọa cho sợ ngây người, “Cô nói từ từ thôi, rốt cuộc là có chuyện gì?”. Cô ả sẽ không lừa cô lần nữa chứ?
“Chí Dương hắn phải quay cảnh chiếc xe bốc cháy … tình huống rất nghiêm trọng, tôi … tôi sợ! Rất sợ! Ở đây tôi chẳng quen biết ai cả, huuu …..”. Thu Hồng gọi điện lần này làm cô thực sự thấy kinh ngạc, ấy là chưa nói đến quan hệ quá sơ sài của cô ta với người trong đoàn.
Ly Minh Phi không ngờ Thu Hồng lại gọi điện cho cô, huống chi mới mấy hôm trước cô vừa gửi một ít tài liệu cho cô ta, ý tứ cảnh cáo rõ ràng.
Suy nghĩ một chút, cuộc gọi này khả năng có gài bẫy là không lớn, hơn nữa cô cảm nhận được Thu Hồng thực sự đang quẫn bách. “Tôi biết rồi, nói cho tôi cô đang ở đâu, tôi đến đó ngay”.
Vừa ngắt cuộc gọi, Ly Minh Phi lập tức báo cho Cảnh Lan Hiên nói rõ tình huống, hắn một mực kiên trì muốn đi cùng cô.
Hai người vừa tới bệnh viện liền gặp Thu Hồng ngồi ở hành lang phòng cấp cứu, trong mắt cô tràn đầy sự hoảng loạn.
Ly Minh Phi đi tới bên cô ta. “Thu Hồng …”
Cô ngẩng đầu lên, dường như an tâm hơn khi nhìn thấy người quen biết, nước mắt rơi xuống không ngừng, “Xin lỗi … đã muộn thế này còn làm phiền cô …”
Cô cảm thấy có phần lạ lẫm khi đối mặt với một Thu Hồng ngày thường vốn cứng rắn nay đột nhiên yếu đuối. Vỗ vỗ vai Thu Hồng, cô ngồi xuống bên cạnh cô ta, “Tình hình anh ta thế nào?”
Thu Hồng lắc đầu, đau khổ nói: “Gương mặt hắn tổn thương rất nghiêm trọng, thân thể cũng vậy, hơn nữa còn bị gãy xương … Huh Huh, tôi sợ, sợ hắn chết mất!”
Gương mặt bị tổn thương? Ly Minh Phi thở dài, nghĩ đến trong cuốn băng ghi âm, Tống Chí Dương từng nói với Thu Hồng – có đôi khi anh nghĩ, đối với em, anh ngoại trừ khuôn mặt thì không còn gì đáng giá nữa.
“Nếu anh ta có thể sống sót, mặt hắn cũng sẽ phải chỉnh hình một lần nữa, sẽ không còn giốn