
Yêu Anh Là Ước Nguyện Cả Đời Không Hối Tiếc
Tác giả: Vũ Bộ Sinh Liên
Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015
Lượt xem: 1342451
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2451 lượt.
mình cười khổ, không biết có bị gãy xương không đây. Sức lực của Lăng Diệp đúng là vô cùng khỏe.
Lăng Diệp muốn đi đương nhiên không một ai dám ngăn cản anh. Phục vụ khách sạn lái xe đến trước mặt anh, cung kính mở cửa xe giúp anh. Lăng Diệp buông bàn tay đang đặt trên eo Úc Hàn Yên ra, ngồi vào vị trí tay lái, nhấn mạnh ga, phi như bão táp.
Im lặng! Im lặng! Ngoài im lặng vẫn chỉ có im lặng. Không khí trong xe cực kỳ áp lực, cực kỳ nặng nề, giống như giông bão chuẩn bị ập đến vậy. Lăng Diệp như vậy khiến Úc Hàn Yên cảm thấy rất xa lạ.
Úc Hàn Yên vừa mới bước vào nhà, liền bị Lăng Diệp áp vào cửa. Cô chưa kịp hiểu ra chuyện gì, đã bị anh hôn tới tấp lên mặt, từ trán, mắt, mũi, môi, má, tai… không có một tấc da thịt nào có thể may mắn thoát nạn.
Đôi tay Lăng Diệp rời khỏi người Úc Hàn Yên, giống như đang tìm tòi gì đó, “roạt” một tiếng, chiếc khóa trên bộ váy dài của người kia bị kéo xuống dưới.
Đôi tay Úc Hàn Yên giữ gắt gao phần váy trước ngực tránh không cho nó tuột xuống. Đôi mắt đẹp của cô trợn tròn nhìn chằm chằm Lăng Diệp, lớn tiếng chất vấn:
"Rút cuộc là anh tức giận cái gì hả?!"
Lăng Diệp dừng động tác lại, nhìn Úc Hàn Yên nhấn mạnh:
"Em là của anh!"
Nói xong không đợi Úc Hàn Yên phản ứng, đôi môi mỏng của anh lại hôn lên cổ cô, đồng thời hai tay dừng sức kéo chiếc váy đang tràn ngập nguy cơ kia xuống.
Với người bình thường mà nói, sức lực của Úc Hàn Yên đã là rất lớn rồi, nhưng so với Lăng Diệp quả thật cô phải gọi bằng sư phụ. Lăng Diệp đã kéo chiếc váy của cô xuống hai phần ba rồi. Úc Hàn Yên cấp bách, cô căn bản không mặc nội y, lúc này cô không để ý được nhiều như thế, cô chợt đưa tay ra ôm chặt lấy Lăng Diệp, tránh cho cảnh xuân trước ngực lộ hết ra ngoài, thức thời nói:
"Tôi là của anh. Tôi vốn là của anh." Trước tiên phải dụ dỗ tên bạo chúa thất thường này đã.
Cảm thấy sự tức giận trên người Lăng Diệp đã dịu đi một chút, cô cố gắng không để ý đến những nụ hôn không ngừng rơi trên cổ, trên vai và lưng mình, hai bàn tay đang vuốt ve khắp mông cô. Cô dịu dàng hỏi:
"Tôi nói, tôi không phải của anh khi nào?"
Lăng Diệp ngẩng đầu, trịnh trọng nói:
"Bạch Triết Hiên ham muốn em."
Nói xong, anh nghiêm túc quan sát sắc mặt của Úc Hàn Yên.
Mẹ kiếp! Chỉ vì điều này? Cơn tức giận của Úc Hàn Yên dần dần bốc lên. Cô gào lên giận dữ:
"Hắn ta ra sao thì liên quan gì tới tôi! Tôi chẳng có chút hứng thú nào với hắn cả!"
Bạch Triết Hiên không hề biết, vào giờ phút này, hắn đã bị Úc Hàn Yên cấp cho chữ “hận”…
Lăng Diệp cười, cười đến dịu dàng duyên dáng, quỷ dị không ai bằng. Đột nhiên anh đưa tay lần xuống phần dưới của Úc Hàn Yên, cách chiếc quần lót mò mẫm. Anh áp gần vào tai cô, dùng giọng trầm thấp gợi cảm nói:
"Đã ướt hết rồi sao!"
". . . . . . Lăng Diệp, anh vô liêm sỉ!" Trong chớp mắt, khuôn mặt của Úc Hàn Yên đã đỏ như con tôm hấp.
Lăng Diệp chẳng bận tâm đến câu chửi bới của cô, hai tay anh tiếp tục vuốt ve trên da thịt mịn màng như tơ lụa của cô, hưởng thụ từng trận run rẩy trên cơ thể cô.
Cảm thấy mình chẳng khác gì cá thịt, còn người kia chính là dao thớt. Đôi tay Úc Hàn Yên chợt ôm chặt cổ Lăng Diệp, cô đu người lên, hai chân kẹp chặt vòng eo rắn chắc của anh, treo mình trên người anh giống như con gấu Koala (gấu túi). Cô đưa đôi môi đến gần động mạch bên cổ trái của Lăng Diệp, uy hiếp:
"Anh còn động thủ lần nữa, tôi sẽ cắn anh."
Một tay Lăng Diệp đỡ lấy cái mông đầy đặn, đang vểnh lên của cô, một tay tiếp tục ngao du trên lưng cô. Anh ôm cô đi về phía phòng ngủ, hào phóng nói:
"Tùy ý em."
Người đứng đầu Nhan gia
Úc Hàn Yên giận đến nghiến răng. Cô nghiêng đầu, cắn một cái lên cổ Lăng Diệp, hàm răng kiên cường nghiến vào da thịt mềm mại của anh không chút thương tiếc. Mùi máu tanh trên môi và răng cô thông qua các dây thần kinh truyền lên đại não.
Lăng Diệp nhận ra động tác của cô, anh nhếch nhếch môi như không có việc gì xảy ra, bước lên lầu, để mặc cô phát tiết. Mỗi lần thấy cô bị mình làm cho tức giận đến phát điên lên, tâm tình của anh lại thấy vô cùng tốt.
Cuối cùng Úc Hàn Yên vẫn không đủ ác độc cắn vào động mạch cổ anh. Cô cực kỳ khinh bỉ sự thiện lương này của mình. Cô cắn cổ Lăng Diệp cho đến khi tức giận trong người dần dần hết hẳn mới buông ra.
"Đủ rồi sao?"
Anh đặt cô lên giường, đè lên người cô, nhìn đôi môi đỏ hồng bởi vì dính máu mà trở nên mê hoặc đến dị thường, anh dùng giọng hơi khàn khàn hỏi.
"Thật xin lỗi". Nói xong đóng cửa rời đi.
Úc Hàn Yên nằm thẫn thờ trên giường một lúc, sau đó đứng dậy mặc bừa một bộ đồ mặc ở nhà đi ra ngoài. Lúc đi qua cánh cửa thư phòng, cô dùng giọng rất nhẹ nhưng không cho từ chối nói:
"Tôi ra ngoài đi dạo một chút."
Lăng Diệp đang đứng trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía cửa ra vào cũng không lên tiếng ngăn cản, bởi vì anh biết, cô nhất định sẽ về. Nếu đã như vậy, cứ để cô đi giải sầu cũng chẳng sao.
Đây là một khu biệt thự cực kỳ yên tĩnh, dưới ánh trăng cùn