
Tác giả: Vũ Bộ Sinh Liên
Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015
Lượt xem: 1342520
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2520 lượt.
rang phục nữ. Chẳng lẽ lương tâm Nhan Hạo trỗi dậy, đưa quần áo cho cô ta mặc?
Nhan Hạo lười biếng dựa lưng vào ghế, sau khi nghe thấy câu này, mày nhíu lại, dùng giọng tà mị hỏi: "Nói gì?"
"Chẳng lẽ không phải anh muốn thả tôi đi?" Tần Yến dùng đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, hỏi ngược lại.
Khóe miệng Nhan Hạo giật giật, một tay lên chống đầu, cảm thấy hứng thú hỏi: "Em nhìn từ đâu ra mà cho là tôi định thả em đi?"
"Nếu không phải, vậy anh định đưa tôi đi đâu?" Tần Yến nhíu nhíu mày, hỏi.
Có vẻ như tâm trạng của Nhan Hạo không tệ, cứ hỏi là đáp: "Dẫn em đi xem phòng cưới của tôi."
Trông Tần Yến thật sự kinh ngạc, giọng nói bất giác nâng cao: "Anh sẽ kết hôn?"
"Sao hả? Không nỡ?" Khóe môi Nhan Hạo tà tà nâng lên, hỏi bằng giọng khêu gợi.
Tần Yến hừ nhẹ một tiếng, lành lạnh nói: "Chỉ là rất bất ngờ thôi, một người đàn ông sắp kết hôn lại vẫn ngày ngày làm chuyện đó với tôi."
Cô ta dừng một lúc, giễu cợt: "Tôi nghĩ sau khi vợ anh biết được, sắc mặt nhất định sẽ rất đặc sắc."
"Cô ấy sẽ không biết được. Một ngày trước khi cô ấy đến, em sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này." Nhan Hạo nói xa xôi.
Sao cứ cảm thấy Nhan Hạo muốn cướp người về kết hôn vậy? Tần Yến nhớ đến chỉ thị của bang chủ —— "Bất luận như thế nào, trong ngày cưới của tôi, cũng phải giữ được chân Nhan Hạo", không lẽ Nhan Hạo mơ tưởng đến phu nhân của Bang chủ? Về phu nhân, cô ta biết cũng không nhiều, chỉ nghe thấy người trong bang đã từng nói, phu nhân rất đẹp, bản lĩnh rất cao.
"Vậy làm phiền anh nói cho tôi biết, ngày chết của tôi là ngày nào, để tôi còn chuẩn bị tâm lý." Cô ta lạnh lùng nói.
Đôi môi mỏng của Nhan Hạo khẽ mở, tuyệt tình phun ra hai chữ: "Hôm nay."
Tần Yến cụp mắt xuống, đại não vận hành nhanh chóng. Hôm nay? Vậy ngày mai chính là ngày Nhan Hạo định ra tay cướp người? Ngày mai, vừa khớp cũng chính là ngày cưới của Bang chủ. . . . . . Mình làm thế nào để thông báo thông tin này cho Bang chủ biết đây?
Xem ra hôm nay mình phải ra tay rồi, nếu không sẽ chẳng còn cơ hội nữa. Tính qua tính lại, lại không tính đến tầm quan trọng của phu nhân ở trong lòng Nhan Hạo, vốn định lấy được sự tin tưởng của Nhan Hạo mới xuống tay, bây giờ chỉ có thể mạnh tay một lần thôi.
Nhan Hạo thấy cô ta im lặng, cho rằng cô ta sợ, liền đưa tay nắm cằm cô ta, để cô ta nhìn mình, nói: "Nể tình em đã cho tôi mấy trận hoan ái vui vẻ, tôi sẽ để em được chết không đau đớn. Cho nên em không cần phải sợ, sẽ không đau."
"Việc em cần làm bây giờ, chính là quý trọng thời gian còn lại của mình." Hắn điềm nhiên nói.
Nhan Hạo nhìn đồng hồ đeo tay, tốt bụng nhắc nhở: "Em còn sống được 14 tiếng nữa."
Tần Yến nhìn hắn căm hận, thấp giọng mắng: "Biến thái. . . . . ."
Nhan Hạo nhìn thấy rõ lớp trang điểm trên mặt cô ta, mày nhíu lại thành chữ "Sông", lập tức buông cằm cô ta, rút một chiếc khăn tay trắng tinh từ trong túi áo ra, lau chùi cẩn thận tay mình, nói khinh bỉ: "Thật bẩn."
Tần Yến nhíu mày không để lại dấu vết, xem ra hắn thực sự thích sạch đến mức không còn thuốc chữa nữa rồi. Mỗi lần trước khi hoan ái, hắn nhất định phải ném cô ta đến dưới vòi hoa sen tắm lại một lần không nói làm gì, đến ngay cả việc chạm vào mặt cô ta một chút cũng không chịu nổi.
Cô ta nói chua cay: "Thật khó cho anh rồi, làm cùng người bẩn như tôi đây."
Nhan Hạo không để ý đến cô ta, cầm chiếc điện thoại di động màu đen lên, bấm một dãy số, áp vào bên tai.
"Đương gia, có gì dạy bảo ạ?"
Nhan Hạo kéo kính xe xuống, ném khăn tay ra ngoài, rồi đóng cửa sổ xe lại, bảo: "Ném hai nữ giúp việc vừa trang điểm cho Tần Yến vào trong động rắn."
Tần Yến một hồi lạnh đến buồn nôn, hắn ta nuôi cả rắn?
Nhan Hạo cúp điện thoại, nhìn về phía Tần Yến, nói xa xôi: "Ném một người đang sống vào trong động rắn, không tới một canh giờ, cũng chỉ còn lại có xương thôi. Nhưng mà, nếu như vận số của em không được tốt lắm, cùng lúc bị hai con mãng xà nuốt trọn, vậy thì ngay cả xương cũng không còn rồi."
Tóc gáy Tần Yến dựng đứng, thảo nào cô ta cứ có cảm giác mắt hắn ớn lạnh như rắn vậy. . . . . .
Nhan Hạo nhếch miệng đểu cáng, chậm rãi nói: "Có phải em muốn thử một chút không? Hẳn là rất kích thích đó, bởi vì những người bị ném xuống, đều hưng phấn đến nỗi thét chói tai."
"Biến thái. . . . . ." Ngoài từ này ra, Tần Yến không tìm được từ nào khác để hình dung về hắn. Gì mà hưng phấn thét chói tai? Làm sao có thể hưng phấn được? Hoảng sợ cùng đau đớn còn chưa đủ nhiều sao.
Nhan Hạo lơ đễnh nói: "Tôi tưởng rằng, em đã biết rõ sự thật ‘tôi là kẻ biến thái’ từ lâu rồi."
Hắn ngừng hai giây, lại nói: "Không có bất ngờ gì xảy ra, tôi sẽ để cho em chết không đau. Dĩ nhiên, nếu như em chủ động đề xuất đến động rắn, thì tôi cũng không ngăn cản."
"Bất ngờ là ám chỉ điều gì?" Tần Yến tò mò hỏi. Chẳng lẽ hắn đã biết được bối cảnh của mình?!
Nhan Hạo chậm rãi nói: "Ví dụ như em ra tay với tôi, hoặc như em lại truyền tin ra ngoài, vân vân."
Tần Yến cố gắng khống chế biểu cảm trên khuôn mặt mình, không để cho