Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Tác giả: Vũ Bộ Sinh Liên

Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015

Lượt xem: 1342442

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2442 lượt.

ó nổi lên
Trên chiếc giường to lớn, Lăng Húc nhìn người dưới thân tràn ngập **. (Hic, chả hiểu sao tác giả lại cứ ** nhỉ, viết toạc ra cho xong á).
Trong cặp mắt xinh đẹp của Phong Khuynh Lam phủ lên một tầng hơi nước, đôi môi mềm mại đỏ tươi, giống như đã bị người ta giày vò một lần rồi.
"Tiểu Lam……….." Giọng nói khêu gợi, mê người của Lăng Húc vang lên.
Phong Khuynh Lam trừng mắt nhìn anh, không nhịn được nói: "Muốn làm thì làm nhanh lên! Không làm thì đừng đè nặng tôi!!"
Tiếng cười trầm thấp từ lồng ngực Lăng Húc truyền ra, anh chậm rãi nói: "Làm, sao có thể không làm……….."
"Anh Húc, chào buổi sáng!" Tề Mẫn vừa nhìn thấy Lăng Húc, liền nhào tới.
Lăng Húc đưa tay giữ được bả vai cô, ngăn cản hành động nhào vào mình của cô, nhỏ giọng hỏi: "Có phải em đã quên mất điều anh nói?"
Tề Mẫn cúi đầu, nói hơi xin lỗi: "Anh Húc, xin lỗi, Tiểu Mẫn cứ quen."
"Tiểu Mẫn à, sao sớm vậy?" Úc Hàn Yên nói thánh thót.
Lăng Húc buông lỏng bả vai Tề Mẫn ra, nhỏ giọng cảnh cáo: "Không được có lần sau."
"Bác trai, bác gái, chào buổi sáng!" Tề Mẫn giống như con chim non vui vẻ, tung tẩy chạy đến bên cạnh bàn ăn, nói.
"Không phải Tiểu Mẫn sợ các người đi ra ngoài sao!" Cô nũng nịu nói với Úc Hàn Yên.
Úc Hàn Yên cười cười, quan tâm: "Ăn sáng chưa?"
"Tiểu Mẫn ăn rồi ạ! Mọi người ăn đi! Tiểu Mẫn vào phòng khách xem ti vi." Tề Mẫn khéo léo nói.
"Đi đi." Úc Hàn Yên dịu dàng nói.
"Oh, tại sao bữa sáng có bốn phần? Còn có ai ở đây sao ạ?" Tề Mẫn nhìn bàn ăn, tò mò hỏi.
"Còn có người phụ nữ của anh." Lăng Húc ngồi ở vị trí của mình, nói đầy ẩn ý.
Cơ thể Tề Mẫn cứng đờ, rất nhanh lại khôi phục bình thường, cười nói: "Anh Húc hành động thật nhanh."
"Vậy chị ấy đâu rồi?" Cô hòa hoãn, hỏi.
"Phong Khuynh Lam. Cô ấy đang ngủ." Lăng Húc vừa ưu nhã ăn sáng, vừa đáp.
Tề Mẫn nghĩ một chút liền đoán ra được tại sao giờ này người kia vẫn còn đang ngủ. Vẻ mặt khờ khạo, cô nói: "Chị Lam thật lười à, giờ này vẫn còn ngủ. Em đi gọi chị ấy dậy!"
"Chị ấy ở phòng nào ạ?" Nói xong câu trước, cô xoay người rời đi, chưa đi được hai bước, lại dừng lại, hồn nhiên hỏi.
"Cô ấy đương nhiên ở phòng của anh. Em không được làm phiền cô ấy, cô ấy ngủ chưa được mấy tiếng." Lăng Húc lạnh nhạt nói.
"Thế sao, aiz, em muốn thật nhanh nhìn thấy chị ấy." Tề Mẫn rất thất vọng.
Úc Hàn Yên nhíu mày, hỏi: "Sao Tiểu Mẫn lại muốn nhanh nhìn thấy cô ấy?"
"Vì Tiểu Mẫn muốn nhìn xem cô gái có thể làm cho anh Húc mê điên đảo là người như thế nào." Vẻ mặt Tề Mẫn tưởng tượng.
"Bác gái, chị Lam là người như thế nào ạ?" Cô thử dò xét ý tứ.
Úc Hàn Yên nhếch nhếch khóe môi, khen ngợi: "Là người rất tốt để sống chung."
"Tiểu Mẫn, cháu vào xem ti vi đi, không được quấy rầy bác gái cháu ăn." Lăng Diệp trầm giọng dặn dò.
Tề Mẫn hậm hực sờ sờ mũi, nói: "Được ạ……"
Dễ nhận ra, đối với lãnh khí của Lăng Diệp, cô có sức đề kháng rồi.
Ngồi một mình trên ghế sofa trong phòng khách, trong mắt Tề Mẫn tràn đầy thâm độc cùng ghen ghét, trong lòng cô gào thét vô số lần: Anh Húc chỉ có thể là của tôi!
"Sau đây bác và bác trai sẽ đi ra ngoài, cháu muốn ở lại đây chơi hay theo chúng ta ra ngoài?" Sau khi Úc Hàn Yên ăn sáng xong, đi tới phòng khách nhìn Tề Mẫn hỏi.
"Cháu ở đây chờ chị Lam dậy." Tề Mẫn cười ngọt ngào.
Úc Hàn Yên gật đầu một cái, cùng Lăng Diệp đi lên tầng thay quần áo.
"Tại sao hôm nay em lại tới đây?" Lăng Húc ngồi trên một chiếc ghế sofa khác, nhìn cô săm soi, hỏi.
Tề Mẫn cố làm ra vẻ thoải mái: "Tiểu Mẫn có mấy lời muốn nói trực tiếp với anh."
"Nói.” Đôi môi đỏ mọng của Lăng Húc khẽ mở, phun ra một chữ ngắn gọn.
Tề Mẫn hít sâu một hơi, nói: "Em quyết định không thích anh nữa."
"Hả?" Lăng Húc nhíu mày, có chút kinh ngạc.
Hốc mắt Tề Mẫn có chút ướt ướt, ở trên miệng lại treo nụ cười thật to, thoạt nhìn khiến người ta rất đau lòng. "Đây là yêu cầu của anh mà, em sẽ đáp ứng."
"Em không muốn làm cho anh tức giận." Cô dừng một lúc, trong giọng nói xen lẫn một loại dễ vỡ của pha lê.
"Thật không?" Lăng Húc nghiền ngẫm, hỏi ngược lại.
"Ừhm, anh đã có người trong lòng rồi, em sẽ không quấn anh nữa." Tề Mẫn dùng đôi mắt to trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm khuôn mặt hoàn mỹ của Lăng Húc, nói kiên định.
"Nếu em thật sự hiểu chuyện như vậy, anh rất vui." Lăng Húc cong môi, nói.
"Nhưng mà, anh Húc có thể vuốt tóc em giống như trước đây được không?" Tề Mẫn nói có chút cầu xin.
"Tại sao?" Lăng Húc nhíu nhíu mày, trầm giọng hỏi.
"Em muốn hồi tưởng về thời điểm trước anh vẫn còn tốt với em." Trong đôi mắt Tề Mẫn có chút đau buồn, nói.
Lăng Húc thở dài một cái, đứng dậy đi tới bên cạnh cô, đưa tay lên vuốt vuốt tóc cô: "Trong mắt anh, em vẫn là em gái của anh, điều này không bao giờ thay đổi."
"Nhưng ngày hôm đó, lúc anh từ máy bay xuống, đã đối xử với em rất lạnh lùng, tàn nhẫn." Tề Mẫn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lăng Húc giống như con thú nhỏ bị thương, uất ức tố cáo.
Khóe miệng Lăng Húc giật giật, lẩm bẩm: "Vậy sao."
Anh không tiếp tục giải thích về vấ