Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Tác giả: Vũ Bộ Sinh Liên

Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015

Lượt xem: 1342494

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2494 lượt.

, tuyệt đối cũng là một loại cực hình.
Vừa đến chỗ không có ai, Úc Hàn Yên liền giùng giằng muốn xuống để tự mình đi. Vừa nãy ở trước mặt mọi người, cô không muốn gây chuyện với Lăng Diệp, tránh người ta chê cười. Nhưng bây giờ thì khác, cô đẩy đẩy vào lồng ngực anh nói:
"Anh thả tôi xuống."
Lăng Diệp nhíu mày, cúi đầu nhìn Úc Hàn Yên, lành lạnh nói:
"Mông của em vẫn chưa đau? Có phải muốn anh phát cho cái nữa không?"
Không nhắc đến thì thôi, nhắc tới lại khiến Úc Hàn Yên bốc lửa. Quỷ tha ma bắt, dám đánh cô mạnh như thế. Bây giờ mông cô vẫn còn nóng ran. Cô gào lên giống như con thú nhỏ sau khi biết kẻ khác đã xâm phạm vào lãnh thổ:
"Sao có thể không đau! Nếu không anh cũng thử để tôi đánh một cái đi! Hơn nữa, anh đánh vào mông tôi ở trước mặt bao nhiêu người như thế, anh nói tôi còn mặt mũi nào sống tiếp, làm sao chịu nổi đây?!"
Lăng Diệp nhìn bộ dáng giương nanh múa vuốt của cô, không khỏi buồn cười. Anh cúi đầu thấp xuống, rủ rỉ bên tai cô:
"Bất kể là ở đâu, khi nào, anh đều rất hoan nghênh em đánh vào mông anh."
Grừ grừ! Đồ da mặt dày! Khuôn mặt Úc Hàn Yên đỏ hồng như tôm luộc, cô nhỏ giọng lầu bầu:
"Ai thèm đánh vào mông anh."
Đúng là, công phu không đủ sâu, cứ bảo sao bị ngược đãi.






Nên trừng phạt như thế nào?
"Lăng Diệp, cơ thể tôi cũng khá hơn rồi." Úc Hàn Yên ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là chiếc cằm hoàn mỹ của Lăng Diệp, cô nói thì thầm.
Đôi mắt Lăng Diệp hơi híp híp, lộ ra mười phần nguy hiểm, giống như chẳng để ý đến điều cô nói, anh hỏi:
"Em gọi anh là gì?"
"Diệp!" Úc Hàn Yên phải thừa nhận đứng trước mặt Lăng Diệp cô rất không có khí khái, rất không có nguyên tắc, nhưng ai bảo khắp nơi của cô đều bị người ta áp chế đây? Mỗi lần anh ta dùng giọng nói kiểu này, y như rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Lăng Diệp hài lòng nhếch nhếch khóe môi, xem như đã có chút dịu dàng:
"Đi đâu vậy?"
Lăng Diệp xoay người, áp sát đến trước mặt cô,  giúp cô thắt dây an toàn, rồi khởi động xe, vẻ mặt không có biểu cảm gì, nói:
"Đến chỗ ông nội."
Ông nội? Úc Hàn Yên nghĩ ngay tới ông cụ tràn đầy sức sống mà cô đã nhìn thấy khi tới Lăng Thị phỏng vấn. Cô cũng chẳng đòi hỏi bắt buộc phải đi đâu, chỉ cần có thể ra khỏi phòng y tế là tốt rồi. Vừa nghĩ tới mình đã ở đó suốt cả tháng trời, da đầu cô bất giác ngứa ngáy tùm lên.
Làm sao có thể yêu cầu một con chim nhỏ yêu thích tự do, sống một cuộc sống “giam cầm” được đây?
"Mệt thì nghỉ ngơi một chút đi." Lăng Diệp điều chỉnh nhiệt độ trong xe cho thích hợp, nói.
Úc Hàn Yên đáp lơ đễnh một tiếng, đôi mắt to của cô không bỏ sót một cảnh vật nào ven đường, mặt cô không che giấu nổi sự thích thú tràn trề của mình. Rõ ràng mới chỉ có một tháng thôi, nhưng cô lại có cảm giác giống như mình đã đoạn tuyệt với nhân thế cả một thế kỷ vậy.
Xe càng chạy càng vắng vẻ, nhà cao tầng xung quanh ít dần đi, cây cối dần dần nhiều hơn, trên con đường cái quanh co chỉ còn lác đác mấy chiếc xe đang phi như bay.
Sau đó không lâu, một chiếc cổng màu đen to lớn bằng sắt, được chạm trổ hoa văn rỗng đập vào tầm mắt của Úc Hàn Yên. Bên trái và phải của chiếc cổng là hai người lính gác mặc quần áo đồng phục, đứng ngay ngắn, thẳng tắp hai bên. Đến khi chiếc xe chạy tới gần, hình như họ đã nhìn rõ biển số xe nên nghiêm cẩn đẩy cổng ra, cơ thể cúi thấp về phía trước 45 độ, nghênh tiếp người tới.
Đi qua cánh cổng, hai bên đường xi măng là những khóm hoa được cắt tỉa cẩn thận, rất có trật tự. Xe chạy được một đoạn thì dừng lại trước một tòa nhà được trang hoàng theo phong cách cung điện, cùng với một đài phun nước được điêu khắc rất sống động.
Trước cửa tòa nhà lộng lẫy là tám người đàn ông mặc âu phục màu đen xếp thành một hàng dài, cơ thể đều cúi thấp 45 độ về phía trước, hình như đang nghênh đón Lăng Diệp đến.  Thấy xe ngừng lại, hai người trong số đó lon ton chạy lên, chia nhau ra mở hai bên cửa xe.
Úc Hàn Yên xuống xe, vừa mới đứng vững liền cảm thấy cả người đã bị một người cường thế ôm vào trong ngực. Cô cực kỳ phẫn nộ, thấp giọng nói:
"Chân tôi không què."
Lăng Diệp đáp cộc lốc:
"Anh biết." Sau đó nện bước mạnh đi vào phòng khách rộng lớn.
"Tiểu Diệp, cháu dẫn cháu dâu ông trở về sao! Xem ra cháu còn chưa quên người ông này!" Bước chân Lăng Sanh có chút gấp gáp tiến lên tiếp đón, vui mừng nói, giống như trẻ con được cho kẹo vậy.
"Tiểu thiếu gia." Lão quản gia khom lưng dìu Lăng Sanh xuống, cung kính chào hỏi Lăng Diệp, trong mắt hiện rõ sự tươi cười.
Úc Hàn Yên hung hăng bấm vào eo Lăng Diệp một cái, ý bảo anh đặt cô xuống, hậu bối như cô đâu có thể chào hỏi bậc trưởng bối như thế được?
Lăng Diệp ngoan ngoãn buông cô xuống, để cô đứng trước mặt mình rồi hai tay anh từ phía sau luồn qua eo cô. Anh ném cho ông nội một ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nói:
"Cơ thể không khỏe sao không nằm trên giường?"
Úc Hàn Yên giẫm lên chân Lăng Diệp. Sao anh ta lại có thể nói chuyện với ông nội mình như thế? Cô kéo ra nụ cười tươi