
Tác giả: Vũ Bộ Sinh Liên
Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015
Lượt xem: 1342564
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2564 lượt.
nói:
"Tôi không thèm nói chuyện với loại người không có học này."
"Tôi không thèm nói chuyện với loại người không có học này."
". . . . . ." Úc Hàn Yên cười thầm một trận trong bụng, hai người này đúng là không hợp bát tự(*) nha.
(*) Bát tự ~ tám chữ: theo các nhà tướng số thời xưa thì tám chữ đó cho biết ‘năm, tháng, ngày, giờ’ sinh đẻ của một người; mỗi chi tiết về ‘năm, tháng, ngày, giờ’ được chỉ định bằng hai chữ tính theo thiên can và địa chi, tổng cộng là tám chữ. Dựa vào tám chữ đó có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người.
"Ai cho anh học theo tôi nói!" Dany chán ghét nhìn về phía Tề Ngôn, khó chịu chất vấn.
Sắc mặt Tề Ngôn đã đen như cái đáy nồi. Hắn nhìn về phía Dany, lạnh lùng nói:
"Con mẹ nó! Lỗ tai nào của cô nghe thấy tôi học theo cô nói!" Bộ dáng như chỉ cần cô chỉ cái tai nào, tôi sẽ tiêu diệt luôn cái tai đó.
Dany xem thường “hừ” một cái, nói:
"Quả nhiên là không có học! Nói chưa được hai câu đã văng tục! Hai lỗ tai mẹ tôi đều không nghe thấy, nhưng hai lỗ tai con tôi đều nghe thấy. Vậy thì sao nào? Anh định làm gì hả? Anh có thể làm gì hả?"
Tề Ngôn nắm chặt hai tay, không ngừng nhủ thầm trong lòng: "Không cần chấp nhặt với cô ta, cô ta bị bệnh thần kinh. Không cần chấp nhặt với cô ta, không cần chấp nhặt với cô ta. . . . . ."
Đỉnh Vô Danh (2)
Lúc này trong phòng ăn cũng không có nhiều người, hai người Tề Ngôn và Dany mỗi người chọn một cái bàn ngồi xuống. Úc Hàn Yên đi ở phía sau, nhìn nhìn Tề Ngôn lại nhìn nhìn Dany, không biết nên ngồi ở bàn người nào. Lăng Diệp kéo tay cô đi qua hai cái bàn của bọn họ, đến chiếc bàn cạnh cửa sổ thì buông lỏng tay cô ra, để cô và anh ngồi đối diện với nhau. Anh nhìn Úc Hàn Yên, dịu dàng hỏi:
"Em muốn ăn gì?"
Dany đứng dậy, như không nhìn thấy sắc mặt của Lăng Diệp, đi đến ngồi xuống cái ghế bên cạnh Úc Hàn Yên.
Tề Ngôn liếc mắt nhìn thấy cảnh này, hắn áp chế cơn tức giận không để vọt ra ngoài. Lẽ ra phải là mình và hai người kia đi ăn cùng nhau, sao bây giờ lại thành ngược lại, chỉ còn một mình là thế nào? Hắn ném quyển thực đơn xuống, đứng vụt dậy, đi tới ngồi xuống cái ghế bên cạnh Lăng Diệp.
Sắc mặt Lăng Diệp đã cực kỳ khó coi, cả hai người này tới đây làm gì đây hả?!
"Anh bảo tôi đi là tôi đi, không phải rất mất mặt sao?" Cô mở thực đơn ra lần nữa, chọn món ăn sáng cho mình.
Bữa sáng với những cơn sóng ngầm cuối cùng cũng kết thúc.
Dany dùng khăn ăn lau miệng, sau đó quay đầu nhìn Úc Hàn Yên, hỏi:
"Tiếp theo đây cô có hoạt động gì không?"
Úc Hàn Yên lắc đầu, dùng giọng dễ nghe, nói thánh thót:
"Còn tùy thuộc vào sự sắp đặt của Diệp."
Đối với câu trả lời của Úc Hàn Yên, Lăng Diệp hết sức hài lòng. Đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên, anh nhìn người kia nói:
"Em muốn như thế nào, thì chúng ta làm thế đó."
Khóe miệng Dany giật giật. Được rồi! Hai người đều suy nghĩ cho nhau, tương thân tương ái biết bao, người khác ghen tị đến chết đây. Cô mở miệng đề nghị:
"Cùng đi đánh golf thì thế nào hả?"
". . . . . ." Úc Hàn Yên thật sự chẳng có chút hứng thú nào với việc đánh golf. Cô suy nghĩ một lúc, nói:
"Đánh cặp bóng chuyền bãi biển đi."
Dany vốn tưởng rằng người kia không thích vận động kịch liệt như thế, cho nên không đưa ra đề nghị này. Giờ thấy đối phương chủ động đề nghị, cô không khỏi vui vẻ cười nói:
"Được được."
Bóng chuyền bãi biển là một trong những hoạt động thể thao cô thích nhất. . . . . . Mỗi lần chơi xong, giống như đã đem hết những suy nghĩ tiêu cực trong lòng phát tiết ra ngoài.
Lăng Diệp nhíu mày, nhìn Úc Hàn Yên, dùng giọng đầy từ tính hỏi:
"Em chắc chứ?"
Úc Hàn Yên nhìn lại người kia, không hiểu gì. Bóng chuyền bãi biển có gì là không ôn đâu?
Thấy bộ dáng mơ hồ này của cô, Lăng Diệp lắc đầu bất đắc dĩ, hỏi:
"Tại sao hôm nay em phải mặc chiếc váy này?"
Dany và Tề Ngôn nghe xong, đều ám muội nhìn Úc Hàn Yên, duy chỉ có Úc Hàn Yên là vẫn ngây ngốc nói:
"Là anh chọn nha."
". . . . . ." Từ trong đáy lòng Lăng Diệp dâng lên một cảm giác vô lực. Anh hắng giọng một cái, nói:
"Ừ, vậy thì chơi bóng chuyền hai người đi. Ngôn, cậu và Dany một đội."
Tề Ngôn và Dany đều chán ghét nhìn nhau, không hẹn mà cùng nói:
"Ai thèm cùng một đội với anh ta."
"Ai thèm cùng một đội với cô ta."
Lăng Diệp nhíu mày, lành lạnh nói:
"Hoặc là hai người cùng một đội, hoặc là không chơi nữa."
Thấy cả hai người bọn họ đều không nói gì, Lăng Diệp đứng dậy đi tới bên Úc Hàn Yên, dắt tay cô vừa ra khỏi nhà hàng vừa nói:
"Ba mươi phút nữa gặp nhau." Anh cũng không có hứng thú để người khác lại đi theo mình.
Dany thấy vậy, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Tề Ngôn một cái, đứng dậy ra khỏi phòng ăn.
Trở lại ‘phòng tổng thống\', Úc Hàn Yên lười biếng nằm trên ghế sofa, gối đầu lên trên đùi Lăng Diệp, hai tay vuốt vuốt bàn tay to lớn của anh, hỏi:
"Tại sao vừa rồi ở phòng ăn anh hỏi như thế?"
Lăng Diệp bật TV, đặt cái điều khiển lên trên bàn, cúi đầu xuống nh