
Yêu Em Lần Nữa, Được Không Anh?
Tác giả: Huyền Mặc
Ngày cập nhật: 03:04 22/12/2015
Lượt xem: 1341470
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1470 lượt.
ể đổ lên đầu em nữa”.
Quý Đồng chợt thấy nghẹn ngào. Bây giờ, cô đã không cần thêm bất kỳ sự đảm bảo nào nữa, cô hiểu rõ lòng anh.
Hạ Khải Thành vỗ về cô, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt bên khóe mi cô.
“Anh đã từng hứa với bố em, nhất định sẽ khiến em sống hạnh phúc, cả đời này không nỗi ưu phiền”.
Đây là lời hứa mười hai năm.
Tình Yêu Còn Mãi
Xuân về hoa nở, nhân gian đẹp nhất tháng Tư.
Ở thành phố Tịnh, mùa đông khô hanh và rét thấu xương, giữa hè thì oi bức và nóng nực, chỉ có những ngày xuân ngắn ngủi là khiến người ta dễ chịu.
Hạ Khải Thành ngập đầu trong núi việc. Chuyện của Cố Kim Đông vẫn đang chờ kết quả, lại thêm hàng loạt những biến loạn trong thành phố từ sau khi Bí thư Lục bị tuyên án, tất cả khiến Hạ Khải Thành vẫn chưa thể hoàn toàn yên tâm. Công việc ứ đọng cần phải giải quyết, đã mấy ngày nay anh không về Hòa Chân Viên.
Quý Đồng phát hiện ra một chiếc xích đu trong vườn hoa đằng sau biệt thự, thế là sau bữa cơm tối, cô bèn ra đó đi dạo, ngồi trên xích đu một lúc. Cô không khỏi buồn cười vì việc làm của Hạ Khải Thành, đến bây giờ mà vẫn làm thứ này để dỗ dành cô, đã thế lại còn không nói ra, để mặc cô tự khám phá lấy.
Mưu tính, nghi ngờ, hiểu lầm, hãm hại… tất cả những mối quan hệ phức tạp ấy, Quý Đồng đều đã lần lượt trải qua.
Quay đầu nhìn lại mới cảm thấy sự ngây thơ vô tư của cô gái bên bờ sông hộ thành năm xưa thật đáng quý nhường nào.
Cô lấy chiếc váy ra mặc thử, đứng trước gương ngắm nghía và nhớ lại ánh mắt anh nhìn cô khi ấy, đã nhiều năm trôi qua, vậy mà sắc mặt cô vẫn đỏ ửng lên như cũ.
Quý Đồng quan sát mình từ đầu đến chân. Gần đây cô đã thực hiện nghiêm túc thực đơn của bác sĩ, cân nặng dần tăng trở lại. Mấy hôm trước, khi cô vào nội thành ăn cơm cùng Hạ Khải Thành, anh cũng nói cô đã lấy lại vóc dáng vốn có, mặt cũng đã tròn trịa hơn nhiều.
Những sự việc tồi tệ đã trôi qua được mấy tháng. Bây giờ Quý Đồng không còn vị ám ảnh bởi hành động bẩn thỉu của Cố Kim Đông nữa, cũng không bị mất ngủ hay kích động dẫn đến suy nghĩ lung tung.
Từ nhỏ, Hạ Khải Thành đã dạy cô rằng, thản nhiên đối mặt với những trớ trêu của số phận là thái độ thông minh hơn nhiều so với việc kịch liệt phản kháng. Cuộc đời này còn đầy rẫy bất công, con người chỉ có thể thay đổi những thứ có thể thay đổi, và buộc phải thích ứng với những thứ bất biến, như vậy mới có thể chiến thắng số phận.
Quý Đồng nghe lời anh, cô bắt đầu chôn vùi quá khứ đau khổ, vui vẻ đón nhận tất cả những gì của hiện tại.
Trong tủ quần áo đặt một hộp đựng đồ trang sức kiểu cách đặc biệt, Quý Đồng mở ra xem. Đó là những cây trâm cài áo mà Hạ Khải Thành tặng cô mỗi dịp sinh nhật. Tất cả đều được chế tạo thủ công bằng kỹ thuật gia truyền, thế nên đều vô cùng quý giá. Cô chưa từng được tận mắt chứng kiến quá trình làm ra những chiếc trâm này. Đợi Hạ Khải Thành trở về, cô nhất định phải hỏi anh cho bằng được.
Vi Lâm gõ cửa phòng, anh ta đến nhắc cô tranh thủ ngủ trưa một lát, chiều nay còn phải đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Quý Đồng lắc đầu nói không cần, rồi tiếp tục lau những chiếc trâm.
Vi Lâm thấy dáng vẻ chăm chú của cô, không nhịn được lên tiếng: “Cô thích thì tốt, anh Hạ năm nào cũng dày công chuẩn bị. Kỹ thuật chế tác phức tạp, lắm lúc không thành công ngay, tất cả đều là tâm huyết của anh ấy”.
Quý Đồng mỉm cười đáp: “Tôi biết”.
Cô mặc một chiếc áo lụa tơ tằm, không tiện cài trâm, bèn nhờ Vi Lâm đến giúp.
Anh ta cẩn thận cài chiếc trâm lên áo cô, bỗng nhiên nói: “Cô luôn không hiểu tâm ý của anh Hạ”.
Vi Lâm nhìn hộp trang sức, bảy chiếc trâm, vậy là đã tròn bảy năm.
“Đeo những chiếc trâm này trên ngực, cô mãi mãi là người trong trái tim anh ấy”.
Bảy năm trước, Hạ Khải Thành mượn một món quà sinh nhật để bày tỏ tình cảm với cô. Nhưng khi ấy cô còn quá trẻ, vốn chẳng suy nghĩ nhiều.
Bạn bè của Quý Đồng biết cô là người nhà họ Hạ, những tưởng anh trai cô sẽ tặng xe, tặng túi xách hàng hiệu, nào ngờ, anh chỉ tặng cô một món quà tự làm, lại có thể khiến cô cảm động cả tuần liền.
Vi Lâm đã đi ra ngoài, Quý Đồng một mình đối diện với chiếc gương. Hóa ra từ trước tới giờ, cô vẫn luôn là người trong trái tim anh.
Cho dù họ cãi nhau, cô giận dỗi bỏ đi, anh vẫn không bận tâm, kiên trì tặng anh món quà này.
Đây là lời giải thích của Hạ Khải Thành, quả nhiên, anh làm gì cũng khác người.
Xưa nay, anh không bao giờ dỗ dành cô, cũng không nói những lời yêu thương dịu dàng, vì thế, tấm chân tình quý giá này cũng bị che giấu sau cái vẻ kiên định của anh.
Giá như ngày ấy cô có thể hiểu được tấm lòng của anh ngay thì tốt biết bao. Nhưng không sao, cô không hiểu thì anh sẽ dùng những năm tháng sau này, từ từ dạy cho cô hiểu.
Đây chính là tình yêu của anh, lặng lẽ, không ồn ào, nhưng ngay từ thời điểm bắt đầu đã vững vàng khóa chặt tim cô.
Ăn trưa xong, vẫn còn một tiếng đồng hồ nữa mới đến giờ đi bệnh viện, Quý Đồng tranh thủ đi dạo ngoài bờ hồ một lát. Hạ Khải Thành đã hứa v