
Tác giả: Đằng Qua
Ngày cập nhật: 04:41 22/12/2015
Lượt xem: 1341448
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1448 lượt.
cần tôi tiễn cô không, ở đây không gọi được xe.”
Đường Du đứng dậy, nói: “Không cần.”
“ được, nếu đổi ý, có thể đến tìm tôi bất kỳ lúc nào, đây là danh thiếp của tôi.” Trần Thích dứt lời liền rút danh thiếp ra đặt trên bàn rồi đẩy về phía Đường Du. Cô nhìn tấm danh thiếp, cười nói: “Cảm ơn, nhưng tôi không cần.” Dứt lời, cô liền quay đầu bước đi.
Hiến thân vì nghĩa
Trái tim cô giờ giống như một phiến băng lạnh giá, dù vô cùng cứng rắn nhưng có ai biết được rằng chính sự giá lạnh đó đang giày vò tâm can khiến cô nhói buốt tận xương tủy.
Đường Du vừa về đến nhà, ông bà Lâm chưa kịp hỏi han tình hình ra sao thì nhận được điện thoại của người đàn bà họ Lục. không biết bà ta nói gì, sắc mặt ông Lâm trở nên nghiêm trọng, đến lúc cuối Đường Du chỉ nghe thấy vọng ra một câu: “Nói để anh hay, việc này có đưa bao nhiêu tiền tôi cũng không làm đâu, anh chị nhờ người khác đi”. Dứt lời liền dập máy “cộp” một tiếng, vì câu cuối cùng bà ta nói rất to nên Đường Du nghe thấy rõ mồn một.
Đường Du đứng ở giữa phòng, ông bà Lâm không buồn nhìn cô, cả hai đều trầm ngâm, không khí trở nên gượng gạo, nặng nề.
Mặc dù họ không trách móc gì nhưng Đường Du vẫn thấy tủi thân. Ở khu biệt thự trên núi đó không có taxi, lúc cô xuống đến chân núi đã là bảy giờ, chẳng còn lại bao nhiêu tiền nên cô không dám bắt taxi, đành đi bộ mãi mới đến được ga tàu điện ngầm, sau đó lại đi bộ một quãng xa mới về đến đây, nhưng không ai hỏi xem hôm nay có phải chịu ức hiếp gì không. Cả một buổi chiều, đến một ngụm nước cũng không được uống, vất vả khổ sở để cuối cùng nhận được thái độ này sao? Tại sao lại như vậy? Đường Du nghĩ thế, khóe mắt đỏ hoe.
Tôn Văn Tấn, tôi đã nghĩ kỹ rồi, mau đưa tôi đi gặp ông ta.
Đường Du không biết nói bao lâu mới ngủ, lúc tỉnh dậy cô thấy mình đang nằm trên giường, ngẩng đầu nhìn xung quanh, đoán chắc đây là phòng trong khách sạn. Quần áo trên người cô vẫn nguyên, cơ thể đầy mùi hôi, đầu như muốn vỡ tung, nhất thời vẫn chưa nghĩ ra ai đã đưa mình đến đây. Cô đi tắm gội, đang rửa mặt thì nghe thấy tiếng chuông cửa, cô liền chạy ra, nhưng rồi lại ngập ngừng.
Tôn Văn Tấn đang đứng trước cửa. Những gì xảy ra tối hôm trước bỗng như nước thủy triều tràn về.
Rượu, đàn ông, Tôn Văn Tấn, và cả… những lời nói tối qua, cuối cùng Đường Du cũng nhớ lại mọi thứ. Cô ngơ ngác rồi bật cười, giống như cọng cỏ thu mảnh mai, rung lên khe khẽ, nhỏ bé mà lạnh lẽo, thì ra là như vậy.
Ngơ ngẩn một hồi, cô lại cười, nhưng lần này là cười Tôn Văn Tấn, cô nói, “À, anh Tôn, cám ơn anh chuyện tối qua!”
Đường Du vẫn chưa rửa mặt xong, toan quay người đi vào nhà vệ sinh, như thể nhớ ra điều gì, cô ngoảnh đầu lại nói thêm: “Anh Tôn này, đợi tôi đi rửa mặt. Còn nữa, có cần phải tắm rửa không? Nhưng tôi không có quần áo để thay.”
Tôn Văn Tấn nhìn Đường Du, không phản ứng gì. Cô gượng cười, “Hôm qua tôi đã sai, còn trẻ người, non dạ nên không hiểu biết nhiều. Khi nào đưa tôi đi gặp sở trưởng Tô, cần làm những gì thì anh cứ nói. À, tôi là gái trinh.”
Tôn Văn Tấn nhìn cô không chớp mắt. Cái nhìn lần đầu tiên là khi vớt cô từ dưới nước lên, trong bóng đêm cô mặc chiếc áo gió ướt sũng nhưng vẫn toát lên phong thái đặc biệt, nhướn màu trợn mắt nhìn anh. Câu nói xúc phạm của Trần Thích hôm qua khiến cô đứng phắt dậy ra về. Còn một lần nữa, đó là khi cô khinh khỉnh nói là đi cắt đứt quan hệ cha con. Vẻ mặt lúc nào cũng bất cần ấy giờ đã bị giấu kỹ, thay vào đó là điệu bộ cung kính lấy lòng, điệu cười giống cọng cỏ thu ảm đạm, thê lương.
Tôn Văn Tấn dán mắt nhìn gương mặt cô, bơ nói, “Tối qua cô đã uống nhiều.”
“Ồ, thế hôm qua tôi không mạo phạm gì anh chứ?” Đường Du khẽ cười. Cỗ vẫn mỉm cười, cười mà thấy lòng mình chua xót, tim nhức nhối, rồi vội đi vào phòng tắm, nói, “Anh Tôn, đợi tôi một lát, sẽ xong ngay thôi.”
Tiếng nước xối vang lên, Đường Du bắt đầu tắm.
Tôn Văn Tấn lấy trong tủ rượu một chai vang Lafite 82 và một chiếc ly, sau đó rót ra, vừa uống một ngụm, Đường Du đã ăn mặc gọn gàng đứng trước mặt. Mặc dù tóc vẫn đang rỏ nước, vẫn mặc bộ quần áo nhàu nhĩ đêm qua nhưng trông cô đã sạch sẽ, mát mẻ hơn rất nhiều.
Tôn Văn Tấn đặt ly xuống, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn cô, chầm chậm nói, “Cô đi đi.”
“Tôn Văn Tấn, anh?” Đường Du ngạc nhiên.
Tôn Văn Tấn không nói gì thêm, miệng nhấp từng ngụm rượu nhỏ, mắt cũng chẳng nhìn cô.
Đường Du nhìn hồi lâu rồi cúi đầu nói: “Tôi hiểu rồi. Anh Tôn, cảm ơn anh chuyện tối qua.”
Không biết điều gì đã khiến gã đàn ông sang trọng, quyền thế này thay đổi, nhưng, nếu gã không muốn giúp nữa thì cô chỉ có thể dựa vào bản thân. Đấy, hoàn toàn chẳng có ai ép buộc cô! Hôm đó, mặc dù bà Lục luôn mồm nói không dây dưa chuyện này nữa nhưng có lẽ vẫn còn hy vọng. Đường Du đi ra cửa, còn hy vọng là tốt rồi, cô vẫn cười, trong lòng trào dâng nỗi xót xa, bước chân cô nhanh dần.
Chưa đi đến cửa, cánh tay cô bỗng bị kéo lại từ phía sau.
Đường Du ngoảnh mặt lại, cô vẫn cười, giọ