XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tình Yêu Đau Đớn Thế

Tình Yêu Đau Đớn Thế

Tác giả: Đằng Qua

Ngày cập nhật: 04:41 22/12/2015

Lượt xem: 1341462

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1462 lượt.

ng…” Thầy trầm ngâm một lát mới hạ thấp giọng nói, “Thầy biết là không được phép nợ học phí, nhưng phòng tài vụ cũng không thể vì chuyện chưa nộp học phí mà yêu cầu nhà trường đuổi học em.”
“Vậy ạ, em biết rồi.” Đường Du muốn bật cười. Chả trách trước đây Tô Nhiêu nói, thầy hướng dẫn trong văn phòng khoa tiếng Pháp này được sinh viên yêu quý nhất, năm nào cũng được bình bầu là “Mười gương mặt tiêu biểu nhất” và danh hiệu “Giảng viên được yêu mến”. “À, thưa thầy, em còn một vấn đề nữa ạ.”
“Chuyện gì vậy
“Em muốn biết chương trình vừa học vừa làm của trường ta còn chỗ không ạ?”
“Không, hết từ lâu rồi.” Thầy hướng dẫn xua xua tay, “Em đừng nghĩ đến việc đó nữa.”
“Vâng, cảm ơn thầy.” Đường Du quay người đi về hướng cửa.
“Này… từ từ đã… em quay lại đây.” Thầy giáo gọi Đường Du. Cô quay lại, “Thưa thầy, còn việc gì nữa ạ?”
“Thầy nhớ mang máng, có em khóa trên đã tốt nghiệp, gần đây muốn tìm người biên dịch, em có làm không? Thầy cho số điện thoại liên lạc.”
“Thật vậy ạ? Được thế thì tốt quá. Đường Du mừng rỡ. Cô biết trong trường có nhiều sinh viên nhận bản thảo dịch bên ngoài về làm, thù lao hậu hĩnh, lại liên quan đến chuyên ngành. Tuy nhiên, những việc như thế, hầu như đều do người quen giới thiệu, hoặc những anh chị khóa trên sau khi tốt nghiệp nhượng lại cho các em khóa dưới.
Đường Du quen biết ít, nếu không, ý nghĩ đầu tiên của cô đã không phải là đến hộp đêm Loạn thế giai nhân làm phục vụ, không ngờ lại có thể biết được thông tin từ thầy giáo. Ghi xong số điện thoại, cô cúi đầu, giọng chân thành: “Em cảm ơn thầy ạ.”
Thầy hướng dẫn cười, “Chính bởi vậy, nếu có thời gian hãy năng đến văn phòng khoa, mỗi lần trong khoa tổ chức hoạt động giáo dục tâm lý, em đều vắng mặt. Ủy viên tâm lý lớp em luôn nói em không hòa đồng, còn ám chỉ em có vấn đề tâm lý, giờ thầy thấy em cũng bình thường đấy chứ.”
Đường Du cười ngượng nghịu.
Sau đó Đường Du liên lạc với chị khóa trên, chị ta họ Phù, tên Thanh, Phù Thanh nhìn cô, hỏi: “Em là sinh viên năm mấy?”
“Em đang học kỳ một năm thứ hai.”
“Thế em đã học môn Phương pháp dịch Hán chưa?”
“Vẫn chưa ạ.” Ở khoa họ, năm thứ học Pháp ngữ sơ cấp, học kỳ một năm thứ hai bắt đầu học Pháp ngữ trung cấp, đến cuối kỳ năm thứ hai mới học Pháp ngữ cấp bốn, còn Phương pháp dịch Hán năm thứ tư mới bắt đầu học. Điều này, Phù Thanh chắc chắn biết rõ hơn cô.
Phù Thanh không nói gì, nhìn Đường Du cân nhắc.
“Chị có tài liệu gì cần dịch không ạ? Hay, để em thử dịch một đoạn?”
Phù Thanh đưa mắt nhìn cô, cười, “Cô bé này, đúng là cầu tiến, nhưng việc này tạm thời em chưa làm được. Tuy nhiên, chị có mấy thứ khác cần dịch, một vài cuốn truyện tranh đơn giản, sách thiếu nhi, có vài lời đối thoại thôi, thứ này thì em có thể làm được.”
Lần đầu tiên nhận bài dịch nên Đường Du không dám lơ là, tối nào cũng thức đến khuya. Cô dịch các cuốn truyện tranh màu khổ lớn, thường là những mẩu chuyện thiếu nhi, lời thoại không khó. Mấy bản thảo đầu tiên, cô dịch rất nhanh, khi giao lại cho Phù Thanh, chị ta lộ rõ vẻ hài lòng, nhìn Đường Du cười nói: “Dịch khá lắm. Em mang bản thảo dịch đến địa chỉ này nhé, đây là số điện thoại của họ, người phụ trách tên là Chương Duyệt, thù lao thanh toán một tháng một lần. Nhưng chị cũng nói trước, công việc chỗ họ không ổn định, lúc thì một tháng chỉ nhận được vài cuốn, lúc lại nhiều đến phát ngán. Cũng chẳng sao, dịch nhiều tiền nhiều, dịch ít tiền ít, không vấn đề gì chứ?”
Đường Du gật gật đầu. Ban ngày cô phải đến trường, tối làm thêm ở hộp đêm, về nhà tắm giặt xong mới bắt đầu dịch, ngày nào cũng gần sáng mới đi ngủ. May mà cô còn trẻ, cơ thể vẫn chịu đựng được, buổi trưa có thể nghỉ ngơi qua loa một chút.
Khoảng hơn một tuần sau, Đường Du nhận được điện thoại của Lâm Khai, cô nghĩ đã đến lúc phải nói rõ ràng.
Thành phố B có lịch sử văn hóa lâu đời, có rất nhiều công viên. Lâm Khai vốn định hẹn ở công viên bên ngoài trường cô nhưng Đường Du từ chối, nói: “Trường anh rộng, bên trong có nhiều vườn hoa, em sẽ đến trường gặp anh.”
Nhìn thấy cô, Lâm Khai cười cười nói, “Tiểu Du, anh ngại quá, lần này không mang quà gì. Mẹ anh bảo gấp gáp nên không kịp làm, năm ngoái mẹ hứa làm giày bông, có lẽ cũng không làm được nữa rồi, bệnh phong thấp của mẹ năm nay rất nặng.” Nụ cười của Lâm Khai vô cùng gượng gạo, mặt anh hơi đỏ.
Đường Du cũng cười. Lâm Khai không biết nói dối, anh có thói quen xấu là khi căng thẳng, xấu hổ, hay nói dối, mặt đều ửng đỏ.
Đường Du không hỏi thêm những chuyện đó, chỉ hỏi qua về thủ tục sau vụ án, khi chắc chắn vụ án đã kết thúc, cô cũng yên tâm phần nào.
Cô nói: “Lâm Khai, em có chuyện muốn nói với anh, có lẽ sau này chúng ta không thể như trước đây được nữa.”
Lâm Khai nhìn cô lặng thinh.
“Tức là, sau này chúng ta vẫn là bạn nhưng không phải là người yêu của nhau, anh hiểu chứ? Như thế, anh có chấp nhận không?”
Lâm Khai vẫn lặng im.
Đường Du nhìn anh, nói thế là quá đủ rồi, hy vọng anh dần dần sẽ hiểu.
“Tại sao? Có phải vì anh đã giết người không?” Lâm Khai điềm tĩnh hỏi.