
Tác giả: Thúy Thúy Sinh Sinh
Ngày cập nhật: 03:04 22/12/2015
Lượt xem: 1341021
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1021 lượt.
út sao?"
"Chị vẫn luôn buông thả như vậy, vì không tìm được phương hướng dè dặt!" Phương Tiểu Kì
cười lạnh lùng. Trong ánh đèn nhấp nháy, cô nhận ra vẻ thất thần trong chốc lát của Thạch Lỗi, tại sao ở trước mặt người đàn ông này chưa bao giờ cô muốn giả tạo bản thân.
"Còn nữa, hôm nay cô lừa tôi, để tôi phải đi lòng vòng qua biết bao đoạn đường, mất tiền taxi một cách oan uổng, món nợ này tính thế nào?" Anh ta cười.
Biểu cảm trên mặt cô không tự nhiên, cãi cùn: "Ồ, tôi cũng không thuộc đường đi đến đó. Hơn nữa là anh chủ động hỏi tôi, tôi chỉ là dựa vào trí nhớ mà nói thôi! Tuy tôi chỉ sai, cũng không thể trách tôi"
"Ha ha ha, đúng là giỏi bào chữa, khéo ăn khéo nói!" Thạch Lỗi cười lớn đến mức rung cả vai.
"Thạch Lỗi!" Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau lưng.
Tiểu Kỳ muốn thoát khỏi bờ vai của anh ta nhưng anh ta lại nắm chắc hơn, còn cười nói:
"Những bước nhảy của chúng ra rất nhịp nhàng và đúng nhạc."
Tiểu Kỳ đang nghĩ kế thoát thân, chợt phát hiện Tiểu Vũ đang ngẩn người đứng giữa đám đông.
Gặp nhau trên con đường tình yêu hẹp
Anh từng bước tiến lại gần, em lại từ từ lùi lại phía sau. Tình yêu giống như mưa xuân tháng tư, dịu nhẹ ngọt ngào, tình yêu của em, khát vọng của trái tim tìm thấy trong nụ hôn và vòng tay của anh. Lẽ nào em không biết anh đã nhìn thấy tất cả những giả tạo đó sao?
♥ Nụ hôn xáo trộn tâm tư
"Theo em!" Tiểu Kỳ vừa nhìn thấy thần mặt buồn rầu của Tiểu Vũ, tự nhiên lấy lại tinh thần, nở nụ cười ấm áp dành cho Thạch Lỗi, sau đó xoay người đi ra ngoài cửa.
Ra khỏi cửa là cửa cầu thang, Tiểu Kỳ chủ động kéo Thạch Lỗi, trên tấm thảm mềm mại, ngay cả bước chân cũng trở lên bay bổng.
"Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ, cậu làm sao vậy? Hai chị em rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Lý Manh Manh hoảng hốt nhìn bạn.
"Không có gì!" Tiểu Kỳ khó khăn thốt ra ba chữ, nhanh chóng bước lên taxi.
Khi 17 tuổi, cô nghĩ mình sẽ không bao giờ phải khóc nữa.
Trong buổi chiều tà Phương Chung Sơn nhấc chiếc vali quay đầu lại khó khăn nói với cô: "Tiểu Kỳ, bố đi đây! Bố vẫn rất yêu con."
Cô hét lớn trong nước mắt: "Bố cút đi, bố cút đi!"
Ở trong phòng Từ Lệ Vân khóc hết nước mắt, trong lòng Tiểu Kỳ dường như vỡ òa, tại sao chỉ trong một đêm mà người cho mình yêu thương suốt 17 năm qua đã biến thành người khác. Phương Chung Sơn và người đàn bà tên là Ngụy Doanh dẫn theo Phương Tiểu Vũ gầy yếu ra khỏi cuộc sống của họ, từ đó, trên thế giới này, cô chỉ còn là người thân duy nhất l
Thành tích học tập cúa Tiểu Vũ luôn luôn đứng hàng đầu, cô đeo một đôi kính, ngay cả bước đi cũng nhẹ nhàng mong manh. Tiểu Kỳ căm hận, hận thành tích của Tiểu Vũ tại sao tốt như vậy, hận Tiểu Vũ tại sao lại gầy yếu như vậy, hận cô ta vì sao luôn mang bộ dạng đáng thương... Hận bố cô tại sao lại yêu quý Tiểu Vũ như vậy. Tuy thành tích của Tiểu Kỳ không tốt nhưng cô hiểu rõ ưu thế của mình, cô có bản lĩnh thu hút nam giới để họ bỏ rơi Tiểu Vũ.
Bím tóc của Tiểu Vũ luôn bị kéo tung giữa đám đông; trên đường về nhà, áo khoác ngoài của Tiểu Vũ luôn xuất hiện những bức hình của những nhân vật hoạt hình hung dữ, bạn trai mà cô thích nhất định sẽ vứt bỏ cô để theo Tiểu Kỳ... Đương nhiên chỉ cần tâm trạng của Tiểu Kỳ tốt sẽ nghĩ ra nhiều chiêu trò để đối phó với Tiểu Vũ. Chỉ tiếc là Tiểu Vũ không biết tất cả những việc này là do Tiểu Kỳ gây ra, vì Tiểu Kỳ ở trường học luôn gọi thân mật: "Chị Tiểu Vũ!"
Tiểu Kỳ đã từng nghi ngờ nhân cách của mình bị hư tổn nghiêm trọng, tương lai sẽ mắc bệnh tinh thần, ở trước mặt người ngoài thì hoạt bát đáng yêu, tinh nghịch ngộ nghĩnh; khi ở một mình lại buồn rầu yếu đuối, thậm chí còn đa sầu đa cảm. Rốt cuộc đâu mới là con người thực sự của cô, tự cô cùng không thể khẳng định, nhưng cô có thể khẳng định một việc chính là cả đời này cô nhất định khiến cho mẹ con Ngụy Doanh đã cướp đi cha của cô phải đau khổ, phải để Tiểu Vũ không nhận được tình yêu từ đàn ông, để cô ta phải rơi lệ.
♥ Sai lầm nối tiếp những sai lầm
"Tiểu Kỳ, con về rồi à!"
Bóng đèn điện trong phòng phát ra ánh sáng chói mắt, bà Từ nhìn thầy Phương Tiểu Kỳ vào đến cửa, vui mừng đứng dậy nói: "Tiểu Kỳ, con nghe mẹ nói, con đã 25 tuổi rồi và không còn nhỏ. Mẹ thấy Thạch Lỗi là chàng trai không tồi, quân đội cũng rất thực tế. Buổi tối mẹ gọi điện cho cậu ấy, hẹn trưa mai đến nhà mình ăn cơm, nhân cơ hội tác hợp cho hai con, khà khà!"
Bà Từ giống như một đứa trẻ vừa nói vừa xoa tay nịnh Tiểu Kỳ.
"Cái gì? Mẹ hẹn anh ta ăn cơm?!" Cô khóc dở mếu dở, thở dài thườn thượt, đúng là loạn rồi, nghĩ đến cảnh lại phải gặp mặt anh ta cô muốn từ chối, nhưng nghĩ đến việc này có thể chọc tức Tiểu Vũ thì lại cảm thấy không gì vui hơn! Không được, phải nhân cơ hội này nghe ngóng xem tình cảm của Tiểu Vũ đối với anh ta đã đến mức độ nào. Nếu chỉ hơi thích, mình dùng mỹ nhân kế cướp Thạch Lỗi thì sức công kích đối với bà chị hờ không lớn; nếu là rất thích thì mình hy sinh một cht cũng đáng.
"Mẹ, con quyết định rồi, để