XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử

Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341190

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1190 lượt.

i, đời này em chỉ có một mẹ, người khác bắt em gọi là mẹ, em không thích, về phần người đàn ông ở dưới nhà, không mượn anh xen vào.”
Nói xong, hất đầu đi ra ngoài, Tả Hồng đã cảm thấy huyệt thái dương giật đau buốt, chuyện này thật là rối loạn.
Hôn sự giữa Tả gia và Mạc gia đã định từ lâu rồi, điều này không đơn thuần là chuyện giữa anh và Mạc Vân Kha, còn là quan hệ về mặt lợi ích chính trị giữa hai nhà, dù sao cũng khó tránh, loại quan hệ này rất bền chắc.
Trước kia anh cũng không cảm thấy gì, dù thế nào đi nữa thì anh và Vân Kha đã sớm ngầm hiểu với nhau, sau khi kết hôn thì nước sông cũng không phạm nước giếng, nhưng Tả Hồng không nghĩ đến sẽ gặp một cô gái như Quyên Tử.
Anh đã sớm đi đến việc hủy bỏ hôn sự với Mạc gia, hai người lớn nhà anh, cũng không lo, Tả gia chỉ có một cậu con trai, anh cứ kiên trì như vậy, trước sau gì họ cũng phải chấp nhận thôi. Cho dù họ không chấp nhận, bây giờ anh cũng không sống dựa vào bố mẹ, cùng lắm thì hai người sống với nhau thôi.
Chỉ là trong khi anh ra sức đấu tranh như vậy, con nhóc Quyên Tử này lại kiên quyết không chịu lấy, không muốn gả cho anh, không sao, Tả Hồng đời này lần đầu có ý muốn đường hoàng cưới một người phụ nữ về nhà, người cũng không ít, Tả thiếu ta sao phải lo?
Lúc đầu, Tả Hồng còn tưởng con nhóc này làm mình làm mẩy với mình, dù sao phần lớn phụ nữ đều như thế, nhưng sau, anh lại thấy cô mua nhà cửa, nghiêm túc muốn sống một mình.
Tả Hồng không đồng ý, nhưng ngoài mệt đành phải chiều theo ý cô, trong lòng có chủ ý đầu tiên cứ chiều, chờ xử lý xong việc lộn xộn trong nhà, rồi quay lại tính toán chuyện hai người.
Một năm qua, hai người tuy ba ngày hai bữa rùm beng một trận, nhưng cuối cùng, cũng không ồng có tên đàn ông lòng dạ xấu xa nào bên cạnh cô cũng coi như có chút tiến bộ. Người phụ nữ của Tả Hồng anh, kẻ khác đừng có mơ tưởng, đây là ranh rới cuối cùng của một người đàn ông.
Không nghĩ đến đột nhiên lại nhảy ra một tên đàn ông như vậy.
Tả Hồng mặc một cái quần là phẳng phiu đi ra ngoài, nhặt gạt tàn lên, cầm trong tay, búng điếu thuốc vừa ngậm trong miệng, tựa vào tường cạnh cửa toilet, giơ tay gõ hai tiếng:
“Quyên nhi, người đàn ông vừa rồi rốt cuộc là ai vậy, thật sự là tình cũ của em à”
Nửa ngày chẳng có động tĩnh, Tả Hồng dán lỗ tai lắng nghe, cạch cạch, cửa mở ra, Tả Hồng rụt đầu lại, cợt nhả:
“Anh sai rồi, anh sai rồi, vẫn không được à, vừa rồi là anh nóng nảy quá, quên mất quy ước, thực sự thì anh không quên chỉ là hỏi đại thôi, người đàn ông vừa rồi, nhìn có vẻ quen.”
Quyên Tử rên lên một tiếng, ném khăn tắm trên tay vào ngực anh, ghét bỏ đẩy ra:
“Cách xa tôi một chút, cả người toàn mùi thuốc hôi xì”
Tả Hồng nhảy vào ôm hôn rồi cắn một cái:
“Đây là hương vị đàn ông biết không, đừng có phân biệt tốt xấu gì”
Nhìn Quyên Tử chạy về phía phòng bếp, anh lại cất giọng:
“Em đợi chút, anh tắm rửa rồi nấu hoành thánh ăn khuya, anh mang từ Cẩm Giang về, để rã đông đã, em thích ăn nhân bánh rau dại…”
Quyên Tử mở tủ lạnh ra sững sờ, chỉ có một lúc thôi mà, tủ lạnh đã đầy, Tả Hồng người đàn ông này, quả thật rất tỉ mỉ.
Lấy quả táo rửa qua, cắn một miếng, ăn được gần nửa quả thì Tả Hồng ra đến nơi, bên hông quấn một chiếc khăn tắm, ôm chặt cô từ phía sau, cắn một miếng táo trên tay Quyên Tử:
“Ừm, lúc xong việc trở về, Huyện trưởng cho mấy thùng lớn, nói là táo trồng ở chỗ bọn họ rất ngon, cho chúng ta nếm thử”
Quyên Tử liếc mắt nhìn anh:
“Với bọn tham quan ô lại các anh, cũng phải sống phóng túng tí”
Tả Hồng vỗ vỗ đầu cô:
“Em phải hiểu là bọn họ ước ao còn không được, em cứ làm như người đàn ông của em là tham quan vô lại tầm thường ấy, kiệu tám người khiêng mời anh lên còn không được ấy, theo anh, cả đời em sẽ được hưởng phúc”
Quyên Tử bĩu môi khinh thường.
Tả Hồng thả trứng gà vào trong nồi đấy, thêm tôm vào để nấu canh, canh sôi thì thả hoành thánh vào, vừa chin, với tay lấy hai tô, động tác hết sức lưu loát.
Quyên Tử ngẩn người trong chốc lát, dường như cứ như vậy cũng không tồi, lắc đầu một cái, giơ tay ném lõi táo vào thùng rác:
“Đừng cho rau thơm nhé”
“Biết rồi, bà nội tổ”
Tả Hồng đáp lời, múc hoành thánh ra hai tô, Quyên Tử rửa tay, đến ngồi xuống, cầm thìa Tả Hồng đưa, chuẩn bị ăn:
“Cẩn thận, nóng…”
Quyên Tử ngẩng đầu, nói bâng quơ:
“Anh ngày nào cũng ở chỗ em thế này, vị hôn thê không trông nom à, nghĩ thoáng nhỉ.”






Tả Hồng cau mày nhìn cô:
“Em muốn nói gì?”
Quyên Tử húp một ngụm canh, thờ ơ mở miệng:
“Không có gì, chỉ tò mò thôi”
Tả Hồng đặt thìa xuống, đưa tay nâng mặt cô lên:
“Quyên Tử nhà cậu, đừng có nhìn hình dáng thiên kiều bá mị, trong lòng thì không ai cứng rắn bằng”
Sau này nghĩ lại, thật sự là có nhiều phần đúng. Ủ không nóng, ủ làm sao cũng không nóng được con nhóc này, Tả Hồng cũng từng nghĩ, nếu không thì giải tán, được, ông thế cũng chẳng có gì lạ.
Ý nghĩa đó vừa lóe lên, đã cảm giác không chịu nổi, đột nhiên cảm thấy cuộc đời khôn