XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tình Yêu Không Mật Mã

Tình Yêu Không Mật Mã

Tác giả: Kinh Hồng

Ngày cập nhật: 03:02 22/12/2015

Lượt xem: 1341249

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1249 lượt.


Tô Cẩm ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông đang ung dung đứng ở cửa khu nhà.
Mặc áo khoác màu xám, đang dựa vào bức tường trắng, thân hình cao lớn hơi gầy rất bắt mắt. Người đàn ông này dù đứng ở đâu đều rất tự tin và hấp dẫn. Đứng ở xa thì có vẻ cuốn hút, đứng ở gần lại cảm thấy đáng tin cậy. Giống như đang đi trên đường vào ban đêm đột nhiên nhặt được một cái gậy, mặc dù không biết nên dùng như thế nào nhưng cũng cảm thấy vững dạ hơn, chân bước đi cũng vững vàng hơn.
Tô Cẩm cười, “Để tôi nghĩ xem”.
Cách nửa con đường, Tô Cẩm nhìn rõ ánh mắt Lục Hiển Phong đang cười, “Cô lại đây”.
Khi người đàn ông này không cười thì có đôi chút hiền lành, khi cười lại rất yêu ma, một cái nhìn khiến người khác hoảng hốt.
Một chữ “Được” vừa bật ra khỏi miệng, bàn tay cầm điện thoại đột nhiên có người động vào.
Tô Cẩm ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Ngạc Lâm đang chau mà, “Em à, em nghe anh một lần, cách xa anh ta một chút”.
Tô Cẩm cúi mặt, không nói gì, rút tay ra khỏi tay anh ta, “Tôi luôn luôn nghe lời anh cho đến khi anh trở thành vị hôn phu của người khác”.
Em à”. Ngạc Lâm nhấn mạnh, ánh mắt lo lắng, “Đợi qua đợt này anh sẽ giải thích rõ cho em”.
Tô Cẩm lùi một bước, ánh mắt lạnh lùng, lắc đầu: “Cảnh sát Ngạc, rất xin lỗi vì tôi không thể đáp ứng yêu cầu của anh. Mặc dù tôi ngốc nhưng không ngốc đến mức đồng ý làm vợ bé của người khác”.
“Tô Cẩm”.
Khi quay người đi, Tô Cẩm cảm thấy hối hận. Cô không nên dừng lại nghe anh ta nói, thực sự không nên.
Đối với người đàn ông này, yêu cầu của cô không cao. Nếu anh thực sự không có cách gì để tiếp tục với mình, nếu anh thực sự không thể tiếp tục thích mình, vì sao không thể nghĩ cho mình trong chuyện này? Vì sao anh không thể dứt khoát bước đi để cho mình có một cuộc sống mới khi vượt qua đau khổ?
Cô chỉ muốn giữ lại những ký ức tốt đẹp về quãng thời gian đã qua. Nhưng bây giờ, anh đã làm tốt và xấu lẫn lộn với nhau khiến tất cả biến thành một mớ hỗn tạp.
Tâm trạng của cô trở nên suy sụp. Tô Cẩm ủ rũ đứng trước mặt Lục Hiển Phong, muốn nói lời cảm ơn, nhưng lại thốt ra một câu khác hẳn: “Anh nấu cơm chưa?”
Lục Hiển Phong nhìn ra phía sau lưng cô, ngậm một điếu thuốc cười thành tiếng, “Chưa. Em muốn ăn gì?”
Tô Cẩm đưa tay vuốt mặt mình, “Tôi thấy tâm trạng không tốt, muốn tiêu tiền”.
“Ồ” Lục Hiển Phong ngạc nhiên, “Thế thì mời tôi đi ăn cơm đi. Tôi muốn ăn pizza hải sản ở Bán Loan”.
Tô Cẩm nghiêng đầu nghĩ, “Tôi ghét nhất ăn pizza hải sản ở đó. Chúng ta đổi khẩu vị đi, đi ăn gì đó cay cay được không, món gì đó thật cay”.
“Được”. Lục Hiển Phong gật đầu ngay, “Đi bộ sao?”
Tô Cẩm không ngần ngại gật đầu: “Đi bộ”.
Lục Hiển Phong cười, tự giác đưa cánh tay ra: “Này, cho em mượn”.
Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn, không khách sáo khoác tay anh, thở dài lắc đầu, “Tôi, Tô Cẩm, trẻ trung, xinh xắn, tài năng. Thành tích xuất sắc, hai tháng nữa là có thể lấy bằng kỹ sư rồi. Có tiền đồ như vậy mà lại mất tiền để mượn một cánh tay…”
“Được rồi”, Lục Hiển Phong không khách khí ngắt lời than vãn của cô, “Muốn khóc thì khóc đi. Người ta đi rồi còn giả vờ làm gì?”
Tô Cẩm đưa tay lên mũi, “Không muốn khóc”.
Lục Hiển Phong chăm chú nhìn cô.
“Thật sự không muốn khóc”, Tô Cẩm thở dài, “Vì… cảm thấy không đáng…”
Lục Hiển Phong dùng tay kia vuốt tóc cô, “Vậy thì, sau này em cách xa anh ta một chút”.
“Ồ?” Tô Cẩm ngạc nhiên. Câu nói này sao mà quen tai?
“Cách xa anh ta một chút”. Lục Hiển Phong nhấn mạnh, “Những điều khác chúng ta không nói nữa, em có đọ được với con gái phó thị trưởng không? Cô gái đó là tiến sĩ hóa học, từng du học nước ngoài, có cả bằng lái máy bay – Em đọ được không?”
Tô Cẩm ủ rũ lắc đầu.
Lục Hiển Phong liếc nhìn vẻ ảo não của cô, thở dài, “Sau này cách xa anh ta một chút”.
Tô Cẩm gật đầu.
Lục Hiển Phong hài lòng trước phản ứng của cô, khẽ vuốt tóc cô, “Tô Tô, đợi qua đợt này, nếu tôi còn sống tôi sẽ theo đuổi em. Em thấy thế nào?”
Trong lòng Tô Cẩm ngạc nhiên, tóc gáy dựng lên, “Thế nghĩa là sao? Anh có ý gì?”
“Tôi thuận miệng nói vậy thôi, em đừng cho là thật”. Lục Hiển Phong nhếch mép cười, “Tôi phải quét sạch những người đẹp khác xếp hàng trước em đúng không? Nhiệm vụ này thật nguy hiểm, cũng cần có thời gian”.
Mặt Tô Cẩm trắng bệch.
Anh ấy nói là, “Đợi qua đợt này…”
Vừa rồi Ngạc Lâm cũng nói “Đợi qua đợt này…”
Cái “đợt này” của hai người là trùng hợp hay là có ý gì khác. Nếu là vế sau… thì giữ họ sẽ xảy ra chuyện gì mà Lục Hiển Phong lo lắng là mình không thể sống được?
Cuối cùng là họ có chuyện gì che giấu mà cô hoàn toàn không biết?
Tô Cẩm bám chặt lấy tay áo của anh, ngón tay trắng bệch, thậm chí tiếng chuông điện thoại reo cô cũng không để ý, thần kinh cô vô cùng căng thẳng.
Vì thế, giọng cô cũng đanh lại: “Tôi là Tô Cẩm, ai đấy?”
Trong điện thoại là giọng một người phụ nữ lạ: “Là cô Tô Cẩm đúng không? Xin cho tôi hỏi cô có quen cô Bành Tiểu Ngôn không?”
“Tiểu Ngôn?” Tô Cẩm dừng chân, “Tiểu Ngôn sao rồi?”
“Là thế này”, giọng người phụ nữ lạ thở phào