
Tác giả: Kinh Hồng
Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015
Lượt xem: 134983
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/983 lượt.
tôi với Vu Dương cũng tương tự như cảm giác của anh với tôi.”
Một lần nữa, Hình Nguyên lại làm rơi điếu thuốc ra khỏi miệng.
La Thanh Phong nhìn xuống, che giấu ánh mắt hoang mang của mình, “Có thể tôi không biết thích là gì, nhưng tôi có thể khẳng định không thích là gì, vì thế, không nên tiếp tục lừa dối nữa. Thật sự tôi cũng không ham muốn thứ gì của nhà anh.”
“Tôi cũng không hy vọng cậu ham muốn gì ở nhà tôi.” Hình Nguyên rút ra điếu thuốc thứ ba trong năm phút, lười biếng nói, “Không phải tôi tự khen mình, tôi không phải là người xấu. Nhưng... Dương Dương không giống tôi.” Anh nhướn mày, ánh mắt có vẻ hơi tàn bạo, “Hơn nữa, cô ấy tiếp xúc với những người không giống tôi, ví dụ ông ba Mạnh. La Thanh Phong, tôi nói với cậu những lời này không phải là cảnh cáo, chỉ là nhắc nhở thôi. Tôi không biết Vu Dương sẽ ngáng đường cậu như thế nào, cậu đã có gan gây sự với cô ấy thì tốt nhất là nên chuẩn bị tâm lý. Cô ấy sẽ không dễ dàng buông tay với những gì mà cô ấy đã để tâm.”
La Thanh Phong nhìn xuống không nói gì.
Hình Nguyên nói tiếp: “Cho dù nói như thế nào, tôi và anh trai cậu cũng có quan hệ thân thiết. Cậu ấy chỉ có một mình cậu là em trai, tôi có thể chăm sóc cậu đến mức nào hay mức đó. Nhưng nói thật, nếu sớm biết sự việc sẽ trở nên như thế này, năm đó khi đến thăm cậu ở Munich, tôi đã không dẫn cô ấy theo.”
Trong mắt La Thanh Phong, người bạn này của anh trai mình mặc dù không phải là người tốt, hoàn cảnh gia đình rất phức tạp, nhưng dù xấu tốt thế nào cũng vẫn là người biết điều, không ép buộc người khác làm bất kỳ điều gì, cho dù người bị ảnh hưởng là người thân của mình. Có lẽ chính vì điểm này nên La Thanh Phong mới có thể làm bạn với anh ấy.
“Anh trai tôi tháng sau kết hôn.” La Thanh Phong cầm cốc nhấp môi, “Anh có đi được không?”
Hình Nguyên thở dài, “Để sau. Tôi từng này tuổi rồi, không có việc thì đến đó làm gì để bị shock?”
La Thanh Phong mím môi cười, không nói gì nữa. Anh đã nghe nói, năm đó Hình Nguyên và anh trai anh học đại học cùng thích chị dâu Anne Bạch nhưng không gặp vận may nên rốt cuộc vẫn phải để anh trai anh lấy mất người đẹp.
Hình Nguyên cầm cốc thất thần một lát rồi ngẩng đầu lên nói: “Cậu có phát hiện ra không? Cô bạn học họ Hình của cậu trông rất giống chị dâu cậu.”
Hàn Hiểu?
La Thanh Phong ngạc nhiên, cẩn thận nhớ lại ngoại hình của Hàn Hiểu, mặc dù cô không trang điểm nhưng khuôn mặt rất tinh tế. Đúng là... có vài điểm giống nhau. Vì sao trước đây anh không nhận ra?
La Thanh Phong liếc nhìn Hình Nguyên như đang có tâm sự gì đó, đột nhiên cảm thấy không vui trong lòng, “Anh đừng có ý định gì với cô ấy.”
“Ồ?’ Ánh mắt Hình Nguyên nhìn anh, đầu mày hơi rung lên, “Không phải là cậu muốn chia tay Vu Dương vì cô ấy chứ?”
La Thanh Phong chau mày, “Không phải.”
“Có thật là không phải không?” Ánh mắt Hình Nguyên rất chăm chú rồi nhìn về phía sau lưng anh.
La Thanh Phong thấy thế, trong ánh mắt anh ấy có gì đó hơi lạ. Anh quay đầu lại nhìn.
Có vài người ăn mặc rất nghiêm chỉnh đang bước vào nhà hàng, vừa mới nhìn thoáng qua La Thanh Phong đã nhận ra Hàn Hiểu.
Không phải là một Hàn Hiểu buộc tóc đuôi gà, mặc áo phông và quần bò mà là một Hàn Hiểu mặc sơ mi trắng với váy. Mái tóc hơi dài buông xõa xuống vai, cô trang điểm nhẹ nhàng và toát lên vẻ xinh đẹp chưa từng thấy. Bất giác La Thanh Phong cảm thấy khó thở. Cùng lúc đó, Hàn Hiểu nhìn thấy anh. Cô hơi ngạc nhiên rồi gật đầu chào, ngồi xuống một ghế trống cùng mọi người.
La Thanh Phong quay lại, bắt gặp cái nhìn của Hình Nguyên. Không biết vì sao, trong giây phút đó, anh cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Hình Nguyên.
“Có thật là không phải không?” Hình Nguyên tiếp tục hỏi mà không động sắc mặt.
“Không phải gì?” Nói xong, La Thanh Phong mới nhớ ra câu hỏi lúc trước. Có liên quan đến Hàn Hiểu không? Hình như có, hình như không. Dù sao cô ấy cũng chỉ là bạn học cũ...
“Không phải.” La Thanh Phong cảm thấy mất kiên nhẫn vì bị hỏi dồn.
“Vậy thì tốt.” Hình Nguyên gật đầu, “Như vậy, nếu tôi theo đuổi cô gái này sẽ không có gì liên quan đến cậu.”
Cánh tay đưa ra của La Thanh Phong dừng lại rồi tiếp tục đưa về phía trước như không hề có chuyện gì xảy ra, cầm lấy chiếc chìa khóa xe bên cạnh cốc rượu, “Theo đuổi? Tôi thấy anh không nên động đến những cô gái như vậy thì tốt hơn. Cô ấy không phải là đối tượng tốt để anh đùa cợt.”
Hình Nguyên cười, “Có phải cậu cảm thấy, kẻ tồi tệ như tôi chỉ thích hợp với những cô gái phong trần thôi sao?”
La Thanh Phong trả lời dứt khoát: “Phải.”
Hình Nguyên ngậm điếu thuốc và cười, không nói gì nữa.Hàn Hiểu không biết vì sao mình ngồi được xuống ghế, không những chân cứng đờ mà các cơ mặt của cô cũng đông cứng lại.
Đây là lần đầu tiên cô hội họp cùng đồng nghiệp sau khi đến Hải Công, không ngờ lại trùng hợp như vậy...
Bây giờ Hàn Hiểu muốn trốn La Thanh Phong. Liệu có cô gái nào sau khi bộc lộ tình cảm có thể đối diện với đối phương như không hề có chuyện gì xảy ra?
Hờ hững ăn xong bữa cơm, mấy người đồng nghiệp đang lấy