Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tình Yêu Không Trốn Chạy

Tình Yêu Không Trốn Chạy

Tác giả: Kinh Hồng

Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015

Lượt xem: 134973

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/973 lượt.

trên người tôi có hai khẩu GLOCK chưa bao giờ rời khỏi người. Hôm nay thật không may, cả hai khẩu súng đều nạp đầy đạn. Trình độ bắn súng của tôi mặc dù không so được với quân sư, nhưng với khoảng cách gần như thế này, quân sư có thể thắng được tôi hay không... cũng không phải là điều dễ trả lời...” Anh nhìn Lục Hiển Phong đang đứng trên cầu thang lộ vẻ ngạc nhiên rồi quay lại nhìn Mạnh Hằng Vũ, “Tôi muốn dùng hai khẩu súng này để đổi lấy cơ hội được anh ba giơ cao đánh khẽ một lần.”
Hàn Hiểu không chịu đựng được nữa, đá chân Hình Nguyên rồi hét lên thành tiếng “Ai cần anh phải làm người tốt? Ai cần các anh giơ cao đánh khẽ? Một đám người hèn hạ!”
Sắc mặt cô xanh tái, mặt mày vô cùng tức giận. Khuôn mặt đầy nước mắt, tóc rối dính cả lên mặt, cô nhìn Mạnh Hằng Vũ gần như phát điên, “Nếu tôi là Kristy, nếu tôi là họ hàng với một người vô sỉ như anh, nếu tôi quen biết một người vô sỉ như anh, tôi thà chết còn hơn!”
Người Mạnh Hằng Vũ hơi run, sắc mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt.
Hình Nguyên ngạc nhiên thất sắc đưa tay giữ lấy miệng cô liền bị Hàn Hiểu cắn mạnh một cái đau điếng.
Cô cắn tay anh, không hề có ý định từ bỏ. Hình Nguyên không chớp mắt nhìn cô, vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt dần dần chuyển sang yêu thương, dịu dàng và buồn bã.
Cô cảm thấy vị tanh của máu trong miệng, điều này dần dần làm biến mất những tức giận trong lòng Hàn Hiểu.
Sau khi tức giận, cảm giác buồn bã và lạnh lẽo tràn ngập trong lòng cô. Hàn Hiểu cảm thấy tim mình trống rỗng, ngước đôi mắt vô cảm nhìn lên.
Người này là Hình Nguyên, là người có khoảng cách gần nhất và xa nhất với cô trong thế giới này...
Có một số chuyện xảy ra trong khi cô không hiểu tình hình, sau đó... cô không biết những việc này có thể ngăn cách họ, trở thành một cái gai không biết làm thế nào có thể nhổ đi khiến người ta cảm thấy đau đớn trong tận đáy lòng.
“Hình Nguyên,” Hàn Hiểu nấc nghẹn, “Anh là một kẻ khốn nạn nhất trên thế giới này...”
Thần sắc Hình Nguyên biến đổi khôn lường.
Cuối cùng Hàn hiểu khóc thành tiếng, “... Nhưng, em yêu anh.”
Ánh mắt của Hình Nguyên như có một đốm lửa nhỏ rồi cháy bùng lên. Anh bất chấp tất cả cúi người, hôn lên môi cô.
Trên mặt cô đầy nước mắt, ngay cả môi miệng cô cũng có vị mặn chát... Hình Nguyên lưu luyến rời khỏi môi cô, mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô, dường như dồn tất cả sinh lực của mình vào đó. Đôi mắt đen của anh lúc này giống như bầu trời đêm, trong đó có những tia sáng lấp lánh và tuyệt đẹp.
Sau đó anh dùng khẩu hình nói một câu.
Từng chữ từng chữ khiến Hàn Hiểu sinh ra ảo giác, dường như từng chữ một rơi vào đáy lòng cô và để lại dấu vết sâu đậm trên đó.
Khi quay lại, trong tay Hình Nguyên đã cầm một khẩu súng màu đen Anh vứt xuống chân Mạnh Hằng Vũ, “Đưa cô ấy ra ngoài, tôi sẽ đưa cho anh chiếc còn lại.”
Mạnh Hằng Vũ hoảng hốt gật đầu, “Được.”
Vai của Hình Nguyên bỗng nhiên thả lỏng, “Vậy bảo người này đưa cô ấy ra ngoài. Không sợ anh ba chê cười, tôi không tin người khác.” Anh giơ ngón tay chỉ về phía Lục Hiển Phong đang đứng dựa vào cầu thang.
Mạnh Hằng Vũ không nói gì, hai mắt không chớp nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Hàn Hiểu.
Lục Hiển Phong nhướn mày nhìn anh rồi nhìn Mạnh Hằng Vũ, không nói gì bước xuống cầu thang, cầm cánh tay Hàn Hiểu dắt ra ngoài. Hình Nguyên co tay lại theo bản năng rồi thả lỏng ra, Hàn Hiểu lại cầm lấy tay anh. Mắt của cô đầy nước, dường như không nhìn rõ mặt anh, mặc dù anh đứng ở chỗ cô có thể với tay tới.
“Hình Nguyên, em hận anh.” Hàn Hiểu nấc nghẹn, “Em chưa bao giờ hận ai, nhưng em thật sự hận anh.”
Hình Nguyên dùng tay còn lại lau nước mắt cho cô, nhưng anh chưa kịp lau xong thì nước mắt cô đã lại tuôn rơi.
Hình Nguyên vuốt tóc cô rồi ngẩng đầu cười với Lục Hiển Phong, “Quân sư, nhờ anh.”
Lục Hiển Phong nhếch môi, không nói gì kéo Hàn Hiểu ra ngoài. Hàn Hiểu không chống cự được, quay lại nhìn Hình Nguyên khóc rồi gọi anh thành tiếng, “Hình Nguyên!”
Nhưng Lục Hiển Phong đi rất nhanh, tiếng khóc của cô nhanh chóng biến mất ngoài cánh cửa.
Hình Nguyên nhắm mắt lại rồi mở ra, ánh mắt lộ rõ vẻ ung dung bình thản, “Được rồi, về Kristy, về Vu Thị, bây giờ chúng ta cùng nhau tính sổ.”
vẫn là ánh mặt trời rực rỡ của mùa thu, gió thổi nhè nhẹ và mây bay lượn trên bầu trời.
Nhưng nhìn qua nước mắt, tất cả mọi thứ trở nên mơ hồ. Các giác quan của cô phản ứng một cách chậm chạp đến mức... ngoài bi thương, cô không còn cảm thấy đau đớn gì nữa.
Hình Nguyên...
Hình Nguyên đáng bị trời đánh, sau khi để cô chứng kiến những chuyện này lại kiên quyết đẩy cô ra. Điều này có nghĩa là gì? Những hành động đó tưởng như thể hiện sự dũng cảm nhưng thực sự lại rất ngốc nghếch, hai khẩu súng GLOCK đó, cô không thể tưởng tượng được Hình Nguyên sẽ làm thế nào để bảo vệ mạng sống của mình nếu không có súng.
Cuối cùng Lục Hiển Phong cũng không kiên nhẫn được nữa, “Sao phụ nữ các cô có thể khóc nhiều thế?”
Hàn Hiểu vẫn không ngừng rơi nước mắt.
Lục Hiển Phong dừng bước nhìn bốn phía, “Đi đến cuối con đường này sẽ có một chi