
Tác giả: LeoAslan
Ngày cập nhật: 03:36 22/12/2015
Lượt xem: 1341032
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1032 lượt.
ợc Kỳ. Hạo Ninh, hãy sống thật tốt, hứa với em, phải sống thật tốt, vì con gái của chúng ta, đừng để con… trở thành cô nhi…”
Một giọt nước mắt óng ánh rơi xuống từ đôi mắt đang dần tắt, như một vì sao băng lướt ngang, bầu trời đêm tăm tối. Cả thế giới, trong khoảnh khắc này tựa hồ chìm vào câm lặng.
Siết chặt bàn tay búp măng đã dần mất đi hơi ấm, hai bên tóc mai đen nhánh của Cố Hạo Ninh dần chuyện sang màu hoa râm.
Đừng để con… trở thành cô nhi…
Đây là chút nhân từ sau cùng mà vận mệnh ban cho anh hay là sự phán quyết cuối cùng?
Tiểu Phong, anh từng thề sẽ không để em một mình cô độc, bất lực vùng vẫy giữa thế gian này nữa, anh từng ngỡ rằng mình có thể bảo vệ em trước moi phong ba, bão táp, cho em hơi ấm, cho em hy vọng. Kết quả, thứ anh mang lại cho em chỉ là sự tổn thương.
Luôn là tình yêu của anh, hết lần này đến lần khác, hoá thành lưỡi dao sắc lạnh đâm vào lồng ngực em, luôn là tình yêu của anh, hết lần này đến lần khác, giày vò em đến chằng chịt thương tích, đau đớn khôn cùng.
Còn em, cũng hết lần này đến lần khác, chỉ chọn cách âm thầm chịu đựng, không từ bỏ, không quay đầu, một mình dốc cạn sức lực cũng phải kiên trì chờ đợi đến cùng.
Đến tận giây phút cuối cùng, vì anh, vì con của chúng ta, em đã đốt cháy tất cả năng lượng của mạng sống và linh hồn, không oán trách, không hối hận, chỉ ước ao một tâm nguyện duy nhất, xin anh sống thật tốt, để con gái chúng ta sẽ không phải như em, trở thành cô nhi.
Cô nhi, Tiểu Phong, hai từ này liệu có phải là nỗi đau trong lòng em cả một đời?
Tiểu Phong, anh không nói xin lỗi em nữa, ba chữ này quá nhẹ nhàng.
Anh hứa với em, sẽ sống thật tốt, vì tâm nguyện của em, vì con gái của chúng ta, cố gắng sống tiếp.
Chỉ là sau khi con gái chúng ta lớn khôn thành người, dẫu lên trời cao hay xuống tận hoàng tuyền, anh đều sẽ tìm ra em, để không bao giờ lặp lại lỗi lầm xưa, gần như trong gang tấc mà biển trời cách biệt, tương phùng nhưng lại chẳng nhận ra nhau.
“Tại sao cô ta không thừa nhận mình chính là Vu Tiểu Phong? Không phải tôi đã nhờ ông nói với cô ta rằng cuối cùng cô ta có thể nói ra sự thật rồi sao?” Dưới Minh Phủ âm u, Lâm Nhược Kỳ đã chờ đợi suốt mấy trăm năm qua, đang lặng lẽ nhìn thuỷ tinh thạch trước mặt, mãi lâu sau mới khẽ khàng cất lời.
“Có lẽ giờ đối với nàng ta, sự thật đã không còn quan trọng nữa.”
“Không quan trọng?” Lâm Nhược Kỳ nghi hoặc ngẩng lên, đúng bắt gặp tia nhìn thán phục và lĩnh ngộ chưa kịp giấu đi dưới đáy mắt Hắc Vô Thường. Ánh mắt cô nheo lại, khoé môi khẽ cong lên. “Sự thật không quan trọng, vậy cái gì mới quan trọng? Cô ta còn muốn cái gì hả?”
“Chắc nàng ta muốn Cố Hạo Ninh có thể sống tiếp.” Hai tay chắp sau lưng, Hắc Vô Thường nhìn cô gái đã qua đời trong thuỷ tinh thạch, sắc nhoà ánh lên trong đôi mắt nâu.
“Để Cố Hạo Ninh sống tiếp?” Khoé môi Nhược Kỳ chầm chậm nhướn lên thành một nụ cười nhàn nhạt. “Đã trải qua biết bao chuyện thế kia, đến lúc này mà cô ta vẫn muốn để Cố Hạo Ninh sống tiếp ư?”
Khẽ thở dài, giọng Hắc Vô Thường chợt vương chút trầm khàn khó tả: “Ta đi thu hồn phách của nàng ta. Ngươi đừng xem nữa thì hơn.”
Nhìn bóng dáng Hắc Vô Thường lướt đi mất hút, Lâm Nhược Kỳ chầm chậm xoay đầu, tiếp tục nhìn vẻ mặt bình thản, an nhiên của “chính mình” trong thuỷ tinh thạch, đó thực sự là gương mặt của cô ư? Sao cô lại thấy lạ lẫm quá đỗi?
Một giọt nước mắt lạnh giá chầm chậm lăn dài trên má, rơi xuống thuỷ tinh thạch trong suốt, nó vỡ thành những hạt bụi óng ánh. Trong giây phút này, mọi dĩ vãng dường như đều trở nên nhạt nhoà, mơ hồ. Cuối cùng cô khẽ mỉm cười. “Đây chính là tình yêu của cô ư? Cho dù bị người mình yêu nhất căm hận, bỏ rơi, vẫn không buông tay, đến chết cũng muốn giữ gìn hạnh phúc của anh ta ư?”
Không ai trả lời. Thế gian trần tục, địa phủ âm u dường như đều ngưng lại trong khoảnh khắc này, không cách nào vượt qua, chỉ có nước sông Nại Kiều lững lờ trôi, uốn lượn về nơi xa…