Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tình Yêu Là Một Lần Cảm Cúm

Tình Yêu Là Một Lần Cảm Cúm

Tác giả: Đào Tử Hạ

Ngày cập nhật: 04:30 22/12/2015

Lượt xem: 134516

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/516 lượt.

g tràn đầy sự ỷ lại. Khi đó Bảo Lam là một đứa trẻ đáng thương, trong mắt cô bé, mẹ chính là bến bờ để cô nương tựa, nhưng hôm nay, người mà Bảo Lam ỷ lại chính là Lâm Ân Tá, rõ ràng giữa bà và con gái đã có một bức tường vô hình mà bà không biết phải vượt qua như thế nào.
Thôi bỏ đi, con gái lớn rồi không cần mẹ nữa. Âu Dương Tú dường như nghĩ thông tất cả, nâng chén trà của mình lên. Bà ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt ấm áp của ông Lâm Thần ở đối diện. Âu Dương Tú khi còn trẻ rất xinh đẹp, những người theo đuổi bà có thể xếp hàng dài từ cổng trường tới cổng nhà, nhưng trong mắt bà chỉ có anh chàng Lâm Thần học trên khóa mà thôi, hai người yêu nhau từ khi học lớp 10 cho tới khi tốt nghiệp đại học, sau khi tốt nghiệp, Lâm Thần được phân công tới một doanh nghiêp nhà nước ở phương Bắc làm việc, hai người yêu nhau phải chia tay nhau trong tủi hờn, mãi tới mấy năm sau, khi cả hai đã lập gia đình, họ lại gặp nhau trong thành phố này.
Những đứa con còn trẻ luôn cho rằng bố mẹ quá thực dụng và độc ác, nhưng chúng không biết rằng sở dĩ họ trở thành những người cả ngày chỉ biết quan tâm tới việc ăn, việc mặc là vì trong nhà họ trên có bố mẹ già, dưới có các con nhỏ. Để có đủ tiền lo lắng cho con cái, từ khi con ra đời họ đã phải tìm đủ mọi công việc để kiếm sống, ngày trước đã học piano tới cấp 10, nhưng Âu Dương Tú không bao giờ còn động tới cây đàn nữa, bà sống không phải vì mình, bà chỉ như một con quay quên mất bản thân, quay cuồng giữa dòng đời trôi nổi.
- Giả dối? – Lâm Thần sa sầm nét mặt. – Con nói bố giả dối? Ân Tá, ít nhất bố cũng là bố của con! Con... – Ông đập tay xuống bàn.
- Được rồi, được rồi. – Âu Dương Tú vội vàng ngăn ông lại. – A Thần, đừng có nổi giận, gan của anh không tốt. Ân Tá này. Bố cậu hơi nóng tính, việc này chúng tôi cũng không vội, cứ từ từ bàn bạc.
- Còn từ từ bàn bạc? – Lâm Thầm trừng mắt, đánh mất hết vẻ nho nhã lịch sự của mình. – Còn phải chờ bao lâu? 20 năm trước chúng ta đã phải ở bên nhau rồi mới đúng, khi đó nếu không phải chúng ta đều đã kết hôn rồi... Haizz, thực ra khi chồng em chết, chúng ta đã có thể ở với nhau, Tú, em đừng có do dự nữa, không thành được việc gì đâu.
Khi ông nói câu cuối cùng, rõ ràng ý nói rằng bố Bảo Lam là một viên đá ngáng đường trong chuyện tình yêu của họ. Bảo Lam nghi ngờ, nếu năm đó tai nạn không xảy ra, nói không chừng Lâm Thần cũng sẽ nghĩ cách để loại bỏ bố cô. Liệu mấy năm trước khi xảy ra tai nạn, ông có đang âm thầm lên kế hoạch mưu sát bố cô không?
Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Bảo Lam khiến sống lưng cô ớn lạnh.
Nếu đó là mưu sát thì chẳng phải người chấp hành chính là Ân Tá, người mà cô yêu nhất sao? Không, không, không! Không phải đâu! Bảo Lam lắc đầu, ra sức phủ nhận suy đoán này. Không đâu! Ở cùng nhau lâu như vậy rồi, nhân phẩm của Ân Tá tuyệt đối đáng tin tưởng. Thấy sắc mặt Bảo Lam tái xanh, Âu Dương Tú biết chắc chắn con gái mình lại đang nhớ tới vụ tai nạn khiến cô phải mất bố, càng thêm đau lòng, thế là bà nói với Lâm Thần:
- A Thần, chuyện của chúng ta tạm thời không nhắc tới. Anh nói với bọn trẻ chuyện đó trước đi.
Nói xong, bà nhìn Bảo Lam, muốn nắm tay con gái, nhưng lại không dám. Vẫn có những lời bà không thể nói ra khỏi miệng.
- Ừm, cũng được. – Lâm Thần gật đầu, uống một ngụm trà, lấy giọng rồi cất tiếng. – Ân Tá, Bảo Lam, bây giờ hai con đang yêu nhau phải không?
- Đúng. – Ân Tá nắm tay Bảo Lam, hai người nắm chặt tay nhau, chứng tỏ lòng quyết tâm của họ. Lâm Thần gật đầu, hiểu tâm lý của con trai. Thích con người ta là việc tốt, ông chưa bao giờ thấy con trai đưa người con gái nào về nhà ăn cơm, lại nghe Bích Kỳ nói anh trai mình mắc bệnh đồng tính, ông rất hoảng sợ. Ân Tá yêu Bảo Lam, vốn dĩ ông cũng yên tâm trong lòng, nhưng... nhưng họ rất có thể là anh em của nhau!
Lâm Thần thở dài, đúng là oan nghiệt do ông tạo ra mà.
- Các con mau chóng đi làm xét nghiệm ADN để xác minh huyết thống, nếu không phải anh em, bố không phản đối hai con yêu nhau. – Ông tỏ thái độ. Bảo Lam như vừa từ trên trời rơi xuống, một lúc quay nhìn Lâm Thần, một lúc lại quay nhìn Ân Tá:
- Ân Tá, tại sao lại phải xét nghiệm ADN? – Chuyện mẹ cô có tư tình với bố của Ân Tá, rồi ông lại giục hai người đi xét nghiệm... Những chuyện này liên hệ lại khiến cô cũng âm thầm đoán được cái gì đó, nhưng cô vẫn cố níu giữ tia hy vọng cuối cùng, muốn nghe đáp án từ chính miệng Ân Tá.
Nhưng thật tàn nhẫn, Ân Tá lại gật đầu:
- ... Bảo Lam, chúng ta... chúng ta có thể là anh em.
Đúng là một bộ phim rẻ tiền...
Đây rõ ràng là một bộ phim rẻ tiền!
Bảo Lam thẫn thờ như hóa đá, khuôn mặt càng trở nên nhợt nhạt như một tờ giấy, một hồi lâu sau, cô mới run rẩy nhắc lại:
- Anh, anh nói cái gì?






Cho dù không nhẫn tâm nhưng trong lòng Ân Tá biết rõ sớm muộn cũng sẽ tới lúc này, bởi vậy anh cắn răng nói thêm lần nữa. Lần này cô nghe rất rõ, từng câu từng chữ. Thời gian quay ngược lại, giây phút đó cô nhớ lại lần đầu tiên gặp anh trong tiệm tạp hóa,