Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tình Yêu Là Một Lần Cảm Cúm

Tình Yêu Là Một Lần Cảm Cúm

Tác giả: Đào Tử Hạ

Ngày cập nhật: 04:30 22/12/2015

Lượt xem: 134492

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/492 lượt.

trong chiếc ghế salon rộng lớn, dáng vẻ vẫn vô cùng thu hút. – Nếu cháu lại ở bên cô ấy, cho dù chỉ có 1% khả năng, chỉ cần bệnh tái phát, cháu sẽ hủy hoại cuộc đời cô ấy. – Anh rầu rĩ. – Cháu không muốn làm lỡ...
- Nếu cả đời này cháu tránh cô bé thì mới là làm lỡ cuộc đời của nó! – Đạo diễn giơ tay lên nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là tới giờ trao giải, ông vào phòng vệ sinh rửa mặt, chỉnh đốn lại đầu tóc và quần áo.
- Hôm nay Bảo Lam sẽ cùng cậu tham gia lễ trao giải, có muốn tặng cho nó một niềm vui bất ngờ không?
Đạo diễn nhìn chằm chằm vào mắt Ân Tá.
Từ khi Ân Tá giới thiệu kịch bản của Bảo Lam, ông đã hiểu tấm lòng của anh. Ân Tá vô cùng nghiêm túc với cô gái này, tình cảm anh dành cho cô đã ghi sâu vào trong tim.
- Bảo Lam thực sự có rất nhiều người theo đuổi, nhưng nó vì cháu mà không quan tâm tới đám người ấy... Ân Tá, một cô gái tốt như vậy không nhiều đâu.
Kính coong.
Chuông cửa vang lên, một giọng nói dịu dàng của con gái từ bên ngoài vòng vào.
- Đạo diễn Trương, cháu và Cici cùng Quý Vãn chuẩn bị xong hết rồi, bây giờ đi tới hội trường được chưa?
Lại được nghe giọng nói quen thuộc của cô, cả người Ân Tá bất giác đổ về phía trước, nhịp tim đập điên cuồng – là Bảo Lam! Bảo Lam đang ở ngoài cửa!
Đạodiễn ra mở cửa nhưng chốt cửa đang xoay ra lập tức bị bàn tay Ân Tá chặn lại.
Suỵt...
Anh ra hiệu bảo đạo diễn đừng nói là anh ở đây, căng thẳng tới mức mồ hôi túa ra như tắm. Nếu bây giờ gặp lại Bảo Lam, anh thực sự sợ mình sẽ không thể kiên trì được nữa, sẽ lại ôm chặt cô vào lòng và không bao giờ còn có thể buông tay ra.













Trời xanh
Bảo Lam bước trên đôi giày cao gót khó nhọc đi xuống sân khấu, chờ đón cô trước mặt là một chai Coca rỗng, cô không kịp tránh, bị ném trúng đầu, chất nước Coca màu nâu vàng chảy ra mặt cô, khiến lớp trang điểm bị nhòe đi. Cô không khóc, khuôn mặt tái nhợt, vẫn tiếp tục đi xuống, lại mấy cái chai nữa được ném tới, lần này chúng không rơi trúng cô vì Ân Tá đã thay cô đỡ lấy.
- Anh?! – Cảm giác buồn vui lẫn lộn khiến Bảo Lam tưởng rằng mình đang nằm mơ.
- Ân Tá?! – Đứng trên sân khấu cô không hề khóc, nhưng giờ phút này, nước mắt cô lại tuôn ra như mưa. Cô sợ đây chỉ là ảo giác, đưa tay ra sờ lên má Ân Tá, cảm thấy sự ấm áp của anh là có thật, đúng là anh rồi.
Ân Tá kéo cô lên sân khấu, giằng chiếc micro của người dẫn chương trình, bình tĩnh nhìn khắp nơi.
Trời mưa như trút. Bảo Lam giẫm phải vũng nước trước cửa khiến chiếc váy ướt sũng. Không khí trong lành của cơn mưa nhuộm lên cây cối một màu tươi mát.
Cô giữ chặt trái tim đang nhảy điên cuồng, thở hổn hển.
Là anh ấy, vừa rồi đúng là anh ấy?
Dưới ánh đèn chói lóa, trong con mắt chứng kiến của hàng ngàn người, bỗng dưng gặp lại người mà mình ngày đêm mong nhớ, cô còn tưởng rằng đó là giấc mơ. Cô đứng trên sân khấu, bên dưới chỉ là một lớp màn trắng xóa. Trong mắt cô, cả thế giới chỉ còn lại một mình Ân Tá đang thay cô giải thích.
Là anh, đúng là anh.
Ân Tá đuổi theo cô, giữ chặt tay Bảo Lam.
- Sao em lại ở đây?
- Câu này phải em hỏi anh mới đúng. – Bảo Lam vẫn chưa quên việc anh từng "mất tích". – Anh vẫn luôn ở đây sao? Nếu đã quyết định không gặp nhau nữa, sao lúc này anh lại ra mặt?
- Bởi vì anh lo cho em. – Ân Tá cố gắng kìm nén tâm trạng xúc động đang dâng lên trong lồng ngực... Bảo Lam không biết, lúc này có một chiếc nhẫn rất đẹp đang tỏa sáng lấp lánh trong bàn tay ấm áp của anh.
Bảo Lam quay đầu đi để lấy lại bình tĩnh.
Cô nhìn Ân Tá, anh trưởng thành hơn trước kia, nhưng vẫn không thay đổi được tình yêu trong đáy mắt.
Ân Tá trang trọng nói:
- Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?
Anh lấy ra chiếc nhẫn mà vẫn luôn mang theo bên mình từ rất lâu, nhẹ nhàng lồng vào ngón tay cô. Trong ký ức của anh, cảnh này đã từng xảy ra một lần. Bảo Lam khóc, nhìn anh đeo nhẫn vào tay mình.
Năm đó, ngày đó, trong nhà cô, anh cũng làm như vậy, sau đó tàn nhẫn nói với cô rằng hai người chia tay thôi; hôm nay cuối cùng cô cũng chờ được anh quay về, một lần nữa nhìn anh trao nhẫn cho cô.
- Cảm ơn. – Cô tháo nhẫn ra, đặt vào tay anh. – Em không thể nhận được, quá muộn rồi.
- Muộn rồi? – Trái tim Ân Tá chùng xuống.
- Đúng, muộn rồi, quá muộn rồi. – Bảo Lam quay người định đi, Ân Tá kéo tay cô, hỏi:
- Thế nào gọi là muộn rồi? Bảo Lam, có phải em trách anh đã để em chờ quá lâu không?
Bảo Lam cười lạnh lùng:
- Không, chúng ta không thể ở cùng nhau.
- Tại sao?
- Vì chúng ta là anh em.
- Anh em? – Ân Tá hối hận vò đầu, năm đó anh lấy lý do này để chia tay với cô, ngay cả anh cũng quên mất. Trong xét nghiệm ADN ghi rất rõ rằng anh và Bảo Lam không có mối quan hệ huyết thống. – Bảo Lam... Em biết mà, chắc chắn là em biết, đó không phải là sự thực, chúng ta không phải là anh em!
- Nếu đã không phải, tại sao anh lại lấy lý do này ra để chia tay? – Bảo Lam hỏi. Cô đã cùng Lâm Thần xét