
Tác giả: Đào Tử Hạ
Ngày cập nhật: 04:30 22/12/2015
Lượt xem: 134494
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/494 lượt.
ược không? – Ân Tá nói.
- Dạ vâng ạ. – Nhân viên vội vàng lấy ra chiếc nhẫn mà bạn gái Jason vừa rồi tỏ ý thích, Ân Tá cầm lên ngắm nghía.
- Có cái nào đẹp hơn nữa không? Cái này vẫn có vẻ...
- Dạ vâng ạ, anh Lâm đúng là tinh mắt. – Cửa hàng trưởng vội vàng bày ra trước mắt họ một đôi nhẫn tình nhân vô cùng tinh xảo. Ân Tá cố ý thân mật nói vào tai Bảo Lam ngay trước mặt Jason:
- Em cứ chọn đi, thích cái nào thì anh tặng cho em.
- ... Anh đúng là vô dụng! – Đàm Hiểu Phóng mất mặt, giận dỗi bỏ đi. Jason vội vàng đuổi theo, đuổi được một đoạn không xa thì quay đầu lại buồn rầu nhìn Bảo Lam, rồi lại quay người đi mất.
Thấy họ đều đã đi, Bảo Lam thở phào nhẹ nhõm, cả người vừa nãy căng thẳng nên cứng đờ, giờ bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Ân Tá bảo cửa hàng trưởng cất nhẫn đi, đưa Bảo Lam ra khỏi cửa hàng như chưa có việc gì xảy ra.
- Vừa nãy... cảm ơn anh. – Bảo Lam cười ngượng ngùng. – Người đó là người yêu cũ của em.
- Ừ, anh biết.
- Sao anh lại biết?
- Đôi mắt của em nói cho anh biết. – Ân Tá nói. – Đôi mắt của An Bảo Lam không thể che giấu được bí mật nào cả.
Khuôn mặt cô đỏ bừng.
- Em mời anh ăn cơm nhé.
- Được thôi. – Ân Tá không hề khách khí, đi lên phía trước cô như một cậu bé mới lớn, dáng người cao gầy nhưng lại cho người khác một cảm giác an toàn. Cô rất thích mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ người anh, nó giống như một mùi hương bẩm sinh rất quyến rũ.
Bảo Lam chi tiền rất rộng rãi, chưa nhận được lương nhưng cô gọi rất nhiều món ăn, bày kín cả một bàn. Ân Tá chỉ mỉm cười nói bữa ăn này thật thịnh soạn.
Người phục vụ hỏi hai người có muốn uống rượu không, Ân Tá nói là không nhưng Bảo Lam lại gọi một ly "Bách Lợi Điềm" (Tên một loại rượu của Trung Quốc).
- Anh còn tưởng em là kiểu con gái không uống rượu, không hút thuốc, không tới quán bar, từ nhỏ lúc nào cũng ngoan ngoãn ở nhà.
- Tại sao lại không phải? – Cô mỉm cười. Bao nhiêu năm nay, cô như một tờ giấy trắng, lúc nào cũng ngoan ngoãn, không uống rượu, không hút thuốc, không nói nhiều, ngay cả khi chia tay với Jason, cô cũng không tranh luận điều gì.
Một tờ giấy trắng tinh, trống rỗng, không có bất cứ dấu vết nào.
- Anh là người nhà của An Kỳ hả? – Bảo Lam rất tò mò.
Ân Tá chỉ cười, không trả lời.
- Chị ấy là bạn gái anh? Nhưng nhìn chị ấy lớn tuổi hơn anh nhiều... Xin lỗi, em vô duyên quá. – Bảo Lam ngậm chiếc thìa trong miệng. Ngụm trà trong miệng anh suýt thì phun ra ngoài, ngượng ngùng giải thích:
- Sao có thể thế được? Cô ấy học trên anh mấy khóa.
- A, hiểu lầm lớn quá rồi. Em xin lỗi, xin lỗi, anh ăn đi. – Bảo Lam vội vàng gắp thức ăn cho anh.
- Thực ra anh không còn là học sinh nữa, năm ngoái anh ở Mỹ về, trước đó học chuyên ngành kiến trúc. Anh mở một công ty thiết kế, có thời gian thì tới chơi. – Thiết kế kiến trúc có lẽ là chuyên ngành duy nhất trong khối ngành tự nhiên có hơi hướng của nghệ thuật. Cô nghe vậy thoáng kinh ngạc, thì ra anh là sinh viên chất lượng cao.
Cô vốn tưởng rằng anh học những chuyên ngành liên quan tới âm nhạc, bởi vì sự nho nhã toát ra từ con người anh như mùi chanh thơm mát, khiến người ta khó có thể quên được.
Cô gọi nhân viên phục vụ ra thanh toán, nhưng nhân viên chỉ mỉm cười nói:
- Anh Lâm đây đã thanh toán rồi, anh ấy là hội viên VIP của tiệm chúng tôi.
- Trời ơi, sao đi đến đâu anh cũng là hội viên vậy?
Anh chỉ cười mà không nói gì. Buổi hòa nhạc tối nay rất hay, cô xem chăm chú, thi thoảng lại lén quay sang nhìn anh. Khuôn mặt anh nhìn nghiêng trong ánh sáng mờ mờ đẹp như một bức tượng. Chàng trai này khó đoán như một câu đố, nhưng lại như một quả tranh mới hái, rốt cuộc thì tại sao anh lại tiếp cận với cô?
- Thôi bỏ đi, không tính toán với em. – Jason lấy ra một quyển sổ tín dụng. – Đây là số tiền mà em dùng của anh tháng trước và tháng trước nữa, trước tháng này trả hết cho anh, cứ chuyển tiền vào tài khoản của anh là được rồi.
- Cái gì? – Cô nhìn quyển sổ ghi chép lại những lần đi mua quần áo, đi ăn cơm, hoang mang mất mấy giây, những cái này chẳng phải những khoản chi tiêu khi yêu nhau sao? Lúc đầu anh nói là tặng cho cô, sao bây giờ lại trở mặt không chịu nhận, còn bắt cô phải tự trả tiền.
Sự lạnh lẽo dâng lên từ đáy lòng, cô cầm hóa đơn lên nói:
- Được! Tôi sẽ trả! Muộn quá rồi, anh về đi, để chìa khóa nhà tôi lại.
Jason không chịu đi.
- ... Đã muộn thế này rồi... Em để anh ngủ ở đây một đêm. Đêm cuối cùng của chúng ta, Bảo Lam... – Anh ta ôm chặt lấy Bảo Lam nhưng cô lạnh lùng đẩy ra.
Giây phút đó, trong lòng cô chỉ là sự căm ghét đến cùng cực gã đàn ông trước mặt, thậm chí cô cònnghĩ, có phải ngày trước mình bị điên hay không mà lại đi thích một kẻ như thế này?
- Buông tay ra! Đưa chìa khóa cho tôi.
- Định giả vờ đoan trang hả? – Jason vẫn mặt dày, ôm chặt lấy cô. – Thực ra trong lòng em vẫn còn nhớ anh? Vẫn còn thích anh phải không?
- Này! Anh! – Con gái sức yếu, cô giằng co với hắn, lồng ngực sắp vỡ ra vì bị ôm q