80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tôi Muốn Gặp Lại Anh

Tôi Muốn Gặp Lại Anh

Tác giả: Muối

Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015

Lượt xem: 1341116

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1116 lượt.

chạy thụt mạng. Chạy một lúc nó cũng mò ra được nơi có ánh đèn. Đường phố tuy vắng người nhưng có ánh sáng là ổn rồi. Nó hổn hển thở không ra hơi. Tiền bạc, điện thoại tất cả những thứ nó có đều để quên ở chỗ Thiên hết rồi. Bây giờ nó không có thứ gì trong người cả, ngoài bộ đồ đang mặc trên người. Nó thật sự không còn chút sức lực nào cả, nó muốn ngồi nghỉ một lúc nhưng cảm giác sợ hãi ban nãy lại ùa về làm nó càng muốn về nhà hơn, trở về bên dì nó, Duy và cả chiếc giường yêu quý mà ngày nào nó cũng hành hạ. Nhưng sao đèn đường lại trở nên mờ ảo như thế này, cảnh vật xung quanh đang quay vòng vòng nữa, chóng mặt quá, nó ngồi phịch xuống, nó nghĩ đến Long không biết giờ này hắn đang làm gì, chắc là đang say xưa với chiếc giường êm ái ấy, còn nó thì phải vật vã như thế này.
Nó cảm thấy buồn ngủ, nhịp thở ngày càng gấp hơn, mắt không thể mở nổi nữa rồi.






“không được ngất…Pul ơi…đừng ngất…mày can đảm và mạnh mẽ lắm mà…mở mắt ra”- nó tự nói với bản thân và cố xua đi cơn buồn ngủ đang lôi kéo nó.
Từ bên kia đường có một chàng trai đang ngồi dựa lưng vào ghế đá với dáng vẻ mệt mỏi và tuyệt vọng. Thoáng nhìn qua Duy thấy ai rất giống nó, giống đứa em gái yêu quý của mình, Duy chạy vội sang bên đó.
- Pul ơi…Pul…- Duy lay lay người nó.
Đầu óc nó đang quay cuồng, cảm giác chóng mặt ban nãy cũng từ từ vơi dần. Nó chỉ thoáng nhìn qua, nó thấy Duy đang ở trước mặt nó, không ngừng gọi tên nó. Nó có dùng sức để ngồi dậy.
- Duy!… Sao mày… lại ở đây?… Chưa… ngủ nữa hả?- nó mệt mỏi gằn lên từng tiếng một.
- Á…- vừa dứt lời thì nó đã ngã nhào xuống đất- huhu…đau quá! Huhu…anh Rin cho em đi hái ổi với! huhu- nó ôm lấy đầu gối đang rỉ máu mà khóc òa lên.
- Pul ngoan! Nín đi mà! Lên anh cõng đi!- Rin vỗ nó rồi cuối xuống đợi nó leo lên lưng mình.
Năm Duy 8 tuổi thì cùng với pa mẹ xuống nhà nó chơi. Nó lúc nào cũng đi theo Duy không rời nửa bước. Lần đó cũng là lần cuối cùng mà Duy được đi cùng với cả pa và mẹ. Sau đó vài tháng thì pa mẹ Duy ly hôn nên Duy không muốn đi đâu cả, chỉ ngồi một mình trong phòng ủ rũ. Từ đó nó với Duy cũng ít đi cùng nhau hơn, thậm chí là chỉ liên lạc qua điện thoại. Đến khi Duy dần chấp nhận được chuyện của pa mẹ mình thì Duy thường xuống nhà nó chơi vào những dịp được nghỉ học. từ đó cả hai thân thiết trở lại nhưng không
bằng trước kia. Và sau này (1 năm trước) nó dọn đến ở cùng Duy và dì cho tới bây giờ.
…………Hiện tại…………
Nó không nói gì chỉ cười khẽ.
- Pul…nhớ chuyện lúc nhỏ không?
- Hả? Chuyện gì?- nó giật mình khi Duy đề cập đến việc nó đang nghĩ trong đầu.
- Chuyện lúc đi hái ổi đó…lúc đó…tao cũng cõng mày như thế này…nhớ không?
- uhm…nhớ…sao mà quên được!- nó nhỏ nhẹ thì thầm vào tai Duy.
- Pul không còn là Pul của ngày trước nữa…và Duy cũng thế… đã không còn là thằng nhóc ngày xưa lúc nào cũng yêu thương chiều chuộng Pul nữa!- Duy nói mà lòng thấy đau đau.
- Pul muốn được làm trẻ con như ngày ấy…không phải suy nghĩ gì cả…cũng không vướng bận chuyện tình cảm…càng không phải đau lòng khi nhớ đến…
- uhm…“Pul đang rất đau đúng không?”- Duy biết nó đau lắm nhưng lại không hỏi nó chuyện gì đã xảy ra.
- xin lỗi…
- chuyện gì?
- Tất cả.
- ………… “đáng lẽ ra người xin lỗi là mình chứ không phải Pul…Pul àh…Rin xin lỗi Pul nhiều lắm…vì tất cả…”
Cả hai đều im lặng không ai nói tiếng nào, cứ như thế mà tiếp tục đi.
Có thứ gì đó…ươn ướt đang lăn dài trên má nó, kèm theo tiếng thút thít nho nhỏ bên tai Duy. Duy cảm nhân được nó đang khóc, khóc đến nỗi ướt hết một bên vai áo Duy. Nó khóc vì cảm giác hạnh phúc này lâu lắm rồi mới có lại…bên cạnh đó có một chút đau trong lòng.
- Pul…khóc hả?
 
- hức…đâu có…- nó vừa khụt khịt cái mũi vừa trả lời mà còn muốn chối.
- Vậy sao áo tao ướt hết rồi?
- uhm…thì…hức…ừ…
- Muốn khóc thì khóc lớn lên…có ai nhìn đâu mà sợ!- Duy cũng phải buồn cười vì thái độ của nó.
- Không thích!
- ừhm…biết rồi! Không thích thì thôi!
Về đến nhà dì nó nhìn cả hai mà lắc đầu. Nó đã ngủ trên lưng Duy từ lúc nào không hay. Duy mở cửa phòng nó rồi nhẹ nhàng đặt nó lên giường. Lúc ngủ trông nó cứ như một thiên thần, phải, thiên thần bé nhỏ 10 năm trước cũng chính là nó.
- Anh Rin!…đừng đi…đừng bỏ Pul!- nó ngủ rồi mà vẫn không quên gọi Duy.
- hì…anh không bỏ Pul đi đâu mà! Pul ngoan! Ngủ đi!- Duy vuốt nhẹ mái tóc nó.
…………………
Sáng nay nó dậy sớm nên xuống phụ dì làm bữa sáng. Đầu vẫn còn hơi nhức nhối nhưng có lẽ ổn hơn rồi.
- Dì ơi con muốn…con muốn…- nó nhìn dì mà ấp úng nói không nên lời.
- Có chuyện gì hả Pul???- dì nhìn nó cười hiền.
- Dạ! Con muốn sang Hàn Quốc!
- Chừng nào đi?
- Dạ…hôm nay!
- Hôm nay? Gấp vậy? Mà sang đó làm gì…nhớ mama rồi hả?
- Dạ…con muốn về thăm nhà thôi!
- Uhm…vậy chừng nào con về? Cho dì gửi lời hỏi thăm pa mẹ…
- Dạ…khoảng vài ngày con về!
- Mẹ con chắc nhớ con lắm…cứ mỗi lần cuối tuần là mẹ lại gọi cho dì hỏi thăm tình hình của con…lần này về chắc mẹ con vui lắm.