
Tác giả: Kim Huyên
Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015
Lượt xem: 134611
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/611 lượt.
ẻ cao lớn, cô và ba cô nàng đó đều vô cùng ngạc nhiên, nhưng không đến một tháng, ngoài cô ra, cả ba cô nàng đều bị vị cấp trên đẹp trai ăn nói cẩn trọng, thái độ làm việc nghiêm túc này dọa cho chạy
Không phải cô không bị dọa đến sắp khóc, nhưng vì để giữ được miếng cơm nên mới cố gắng nhẫn nhịn.
Nhưng sau khi bị vị cấp trên ma quỷ huấn luyện, bây giờ cô lại cảm thấy mình rất may mắn vì chống đỡ để ở lại, bởi vì sau một tháng, cô học được rất nhiều điều trong việc quản lý tài vụ từ vị cấp trên này, sô với việc tiền lương ít ỏi, cô cảm thấy đây là thu hoạch lớn nhất của cô trong công việc này.
Có điều thu hoạch thì thu hoạch, cô vẫn hi vọng vị cấp trên ma quỷ gần gũi bình dị hơn một chút, ít nhất lúc sau giờ làm việc, hai người vô tình gặp nhau trên đường, cô có thể không phải nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị lúc đi làm của anh.
“Cô đang làm trò gì ở đây vậy?”
Đột nhiên gặp anh, trong khoảng thời gian ngắn, Đồ Đông Nhan quên không biết nên nói như thế nào.
“Tôi đang hỏi cô, không trả lời sao?” Giọng nói lạnh lùng của lệ Hằng vang lên, sau đó anh lại đỡ bà cụ sau lưng cô đứng dậy cho ngay ngắn.
“Có chuyện gì xảy ra vậy ạ?” Anh quay đầu hỏi bà cụ đang bối rối.
“Vừa rồi bà bị một chiếc xe đi qua đẩy ngã, bị trẹo chân, cô bé tốt bụng này nói muốn đưa bà đi bệnh viện…”
“Hai chân của bà đều bị trật sao?” Anh không nhịn được cắt đứt lời bà cụ. Cho dù hai chân đều bị trật, không thể đi bộ thì cũng nên nói rõ ràng tình trạng của mình, sao lại để cho một cô gái nhỏ bé, còn không bằng một nửa mình cõng qua bệnh viện? Thật quá đáng!
“Chân này bị trật, chân này…” Bác gái kéo ống quần lên, để lộ ra đầu gối bị chảy máu cho anh xem, cũng tìm một lối thoát cho chính mình.
“Mặc dù rất đâu nhưng không đến mức không đi bộ được chứ? Sao bà có thể để một cô bé cõng bà như vậy?” Anh nghiêm nghị hỏi.
“Là tôi…” Thấy mặt của bà lão ngày càng đỏ, Đồ Đông Nhan không nhịn được mở miệng, lại bị anh thô lỗ cắt ngang.
“Cô im lặng!”
Cô không tự chủ được co rúm lại.
“Lại đây, nếu thật sự bà đau đến như vậy, để tôi cõng bà.” Lệ Hàng đột nhiên ngồi xổm trước bà lão nói.
“Không cần, bà…” Bã lão sững sờ, không biết phải làm gì vội vàng lắc đầu cự tuyệt.
“Làm nhanh một chút, tôi còn có việc khác, không có thời gian để lãng phí ở đây.” Anh nghiêm giọng, bã lạo sợ hãi không dám chần chừ, vội vàng trèo lên lưng anh, để anh cõng mình đi qua đường, đưa vào bệnh viện đối diện.
“Như vậy là được rồi đúng không? Cần tôi thông báo cho người nhà không?” Anh không quên công việc tiếp theo nên làm.
“Không cần đâu, bà có mang di động theo, bà sẽ tự thông báo.” Bà lão thấy gương mặt đó thì đâu dám làm phiền anh điều gì.
“Vậy được rồi, tạm biệt.” Anh gật đầu, xoay người nắm lấy cánh tay của Đồ Đông Nhan, lôi cô ra bên ngoài.
“A, tiền bối, xin hổi anh muốn đưa tôi đi đâu?” Sau khi bị anh kéo đi một đường dài, cuối cũng cô cũng không nhịn được hỏi.
Lệ Hằng đột nhiên dừng bước, xoay người lại, tức giận nhìn cô chằm chằm.
Đồ Đông Nhan không tự chủ được lui về sau, cánh tay lại bị anh nắm chặt nên không thể né tránh.
Tầm mắt cô dời xuống bàn tay đang nắm lấy cánh tay của cô, lại nhìn lên khuôn tức đùng đùng tức giận của anh, cả người cứng ngắc không biết phải làm sao.
“Tiền bối.” Vì không có chức vị, anh lại không thích người khác gọi là Lệ tiên sinh, mà cô cũng không dám gọi đầy đủ tên họ của anh như những người trong công ty, cho nên luôn gọi anh là tiền bối. “Có thể phiền anh…” Cô nhìn xuống bàn tay đang đặt trên cánh tay mình, không dám xin anh buông tay.
“Cô!” Anh không buông tay, ngược lại còn không kiềm chế được tức giận tiến lên một bước.
Cô lại lui về sau một bước, cả người căng thẳng.
“Cô nàng đáng chết này!”
“Cái gì!” Cô ngẩn người, vẫn không rõ tại sao mình lại bị mắng, mặt anh đột nhiên cúi xuống, trong nháy mắt hôn lên môi cô.
***
Là một giấc mơ sao?
Hôm sau đi làm, Đồ Đông Nhan vẫn vô cũng lo lắng, cho là tối qua mình mơ thấy giấc mơ không tưởng tượng nổi.
Cô không để ý, tiếp tục làm công việc anh giao cho, thỉnh thoảng lại vụng trộm liếc nhìn vị cấp trên ma quỷ này, sau đó lại nói với mình đó chỉ là một giấc mơ lần thứ một trăm lẻ một, nếu anh làm vậy sao bây giờ có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra?
Nhưng cô vẫn không nghĩa ra, sao mình lại có thể mơ như vậy? Cô khẽ vuốt môi, chân mày nhíu lại phỏng đoán.
Nói thật, từ trước tới nay, cô chưa từng vọng tưởng có gì với anh, vì kiếm học phí và tiền sinh hoạt, cũng để ứng phó với vị cấp trên ma quỷ này, cô đã tiêu tốn rất nhiều sức lực, không có thời gian để mơ mộng đến tình yêu, chứ đừng nói tới việc cô không xứng với anh, cô sao có thể mơ mộng hão huyền như vậy đây?
Lệ Hằng là một người chuyên nghiệp khiến mọi người kính trọng, mặc dù còn trẻ, tiền đồ lại vô cùng sáng lạn, nhìn cô xem, chỉ vì học phí, tiền sinh hoạt đã vô cùng sầu não, tương lai mờ mịt. Đây là điểm thứ nhất cô không xứng với anh.
Điểm thứ hai, anh đẹp trai, cao lớn, là đối tượng được phái nữ trong công ty ưu