Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tôi Muốn Ở Biệt Thự

Tôi Muốn Ở Biệt Thự

Tác giả: Kim Huyên

Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015

Lượt xem: 134649

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/649 lượt.

hận lùi ra sau một bước.
“Xin lỗi, phó Lý, trợ lý giám đốc.” Cô nhỏ giọng xin lỗi.
“Cô không có lỗi với chúng tôi, là chúng tôi phải xin lỗi cô, đưa công việc của mình cho cô làm. Thât sự xin lỗi!” Trần Mỹ Hòa cười cười nhưng trong lòng không thể cười nổi, giọng nói vô cùng chanh chua.
Đồ Đồng Nhan im lặng, không dám nhúc nhích, nào biết Lệ Hằng lại tiếp tục nói: “Cô biết là tốt rồi.” Sau đó, anh lập tức kéo tay cô về phòng làm việc, muốn cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.
Lúc này, cô hoàn toàn không do dự, lập tức lấy tốc độ có thể lập kỷ lục thế giới để thu dọn đồ đạc, sau khi nói một câu “được rồi” với anh, cô không ngẩng đầu lên, cúi đầu đi ra khỏi công ty.
“Tiền bối!” Đi đến cửa thang máy, Đồ Đồng Nhan lập tức buồn rầu quay sang anh. Cô thật sự sẽ bị anh hại chết!
“Sao vậy?” Vẻ mặt Lệ Hằng thản nhiên, giống như hoàn toàn không cảm thấy giờ phút này cô vô cùng buồn bực và oán hận.
“Vừa rồi sao anh lại làm như vậy?” Cô thật sự sẽ bị anh làm cho tức chết.
“Tôi làm cái gì?” Anh còn giả ngu/
“Tại sao anh lại trả công việc phó lý Trần và trợ lý giám đốc giao cho tôi?”
“Đó là công việc của họ, không phải trả lại cho họ thì đưa cho ai?”
Cô nhìn anh chằm chằm, đột nhiên có cảm giác tức không nói nên lời.
“Họ là phó lý và trợ lý giám đốc!” Cô lớn tiếng.
“Thì sao?”
Cô đột nhiên hít một hơi, đổi cách khác để nói chuyện với anh. “Hơn nữa tôi chỉ là sinh viên làm việc theo giờ, chỉ cần tôi có thời gian, anh không thể không cho người trong công ty giao việc cho tôi.”
“Cô nói đến trọng điểm, chỉ cần cô có thời gian. Nhưng vấn đề là bây giờ cô không có thời gian, cô phải đi gặp khách hàng với tôi.” Anh nghiêm túc gật đầu, không có dấu hiệu tỉnh ngộ.
Đồ Đồng Nhan tức giận, cô cảm giác mình sắp bị anh ép điên rồi.
Khi thang máy đi xuống tầng một, cửa mở ra, Lệ Hằng thoải mái cầm tay cô rời khỏi.
Cô tức giận hất tay anh ra, lần đầu tiên nói chuyện nghiêm túc với anh. “Tiền nối, mong anh tôn trọng tôi một chút.”
“Tôn trọng cái gì?” Anh đột nhiên dừng bước, quay đầu mất hứng nhìn cô.
Không muốn đứng trước cửa thang máy làm tâm điểm chú ý của người khác, cô làm bộ không có gì đi thẳng ra ngoài công ty.
“Đừng cầm tay tôi như vậy.” Khi đi sát qua người anh, cô nói.
Lệ Hằng đột nhiên phá lê cười “Cô thật đáng yêu.”
Đồ Đồng Nhan vừa thẹn vừa tức, hoàn toàn không biết nên nói gì, chỉ có thể bước nhanh hơn về phía trước.
Cô thật sự không hiểu nói, tại sao quan hệ của hai người lại biến thành thế này? Anh đúng là một cấp trên ma quỷ nghiêm nghị, nói năng cẩn trọng mới đúng, tại sao lại có thể cười đáng yêu như bây giờ, suốt ngày trêu chọc cô? Mà rõ ràng cô vừa kính vừa sợ anh, suốt ngày câm như hến, tại sao bây giờ lại dám cầm giấy đánh lên đầu anh?
Tất cả chuyện này cũng phải trách anh, sao lại nói thích cô, còn thường cười với cô, không còn nghiêm mặt nói chuyên với cô như trước nữa, thỉnh thoảng còn xin cô ăn thứ gì đó, đưa cô về nhà, khiến khoảng cách và sự kính sợ của cô với anh giảm bớt, khiến quan hệ của hai người giờ đâ biến thành mập mờ như vậy?
“Buổi trưa tôi hơi bận, đến bây giờ còn chưa ăn cơm trưa, đi ăn chút gì đó được không?” Anh đột nhiên cầm tay cô nói.
“Tôi không đói.” Đồ Đông Nhan gạt tay anh ra, ác độc cự tuyệt.
“Nhưng tôi đói, đi thôi!”
Anh lại tiếp tục cầm tay cô, hơn nữa anh còn đan mười ngón tay vào nhau, để cô muốn vùng ra cũng không nổi, khiến cô giận đến mức không nói nên lời. Người đàn ông này không chỉ độc tài trong công việc, trong cuộc sống thường ngày anh cũng vậy…
Nhưng…
Cúi đầu nhìn bàn tay nằm chặt của anh, cô cảm thấy lòng mình ngọt ngào, như có một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua. Sao lại như vậy, cô phát hiện cô không chán ghét sự bá đạo của anh, thậm chí còn thích, hình như cô cũng thích anh.
“Tiền bối, rốt cuộc anh thích tôi ở điểm nào?” Đi được một lúc, cô cúi đầu nhìn sản nhà mở miệng.
“Cuối cùng em cũng chịu đối mặt với chuyện này rồi hả?” Anh nói.
Cô im lặng không nói, coi như chấp nhận.
“Tôi thích khả năng chịu đựng gian khổ, cần cù vượt khó, thái độ làm việc nghiêm túc của em. Tôi cũng thích tính cách nhiệt tình đối lập với vẻ ngoài lạnh lùng của em, nhưng gần đây tôi lại phát hiện mình còn thích em thêm một điểm, đó là em rất có khả năng khả năng chọc cười tôi.”
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, hoàn toàn không nghĩ đến bản thân cô lại có những ưu điểm mà anh vừa nói.dღ
“Tôi còn phát hiện em thật sự rất đáng yêu.” Anh nhìn cô, mỉm cười nói.
Khuôn mặt Đồ Đông Nha trong nháy mắt lại đỏ lên.
“Da mặt em thật mỏng.” Lệ Hằng đưa tay cào lên gò má đỏ bừng của cô, mê hoặc nói. Đây là phát hiện mới nhất của anh về cô.
“Đó là vì xưa nay chưa ai nói tôi đáng yêu.” Cô đỏ mặt nói.
“Nhưng em rất đáng yêu.” Anh không kiềm chế được, cúi đầu hôn lên gò má cô.
Cô hoảng hốt mở lớn hai mắt, sau đó lại đưa tay che đi nơi vừa bị anh hôn, lấm lét ngó trái ngó phải, chỉ sợ có người nhìn thấy một màn xấu hổ này của hai người. Trời ạ, hai người họ vừa làm chuyện đó trên đườn


Disneyland 1972 Love the old s