
Tác giả: Hàn Dẫn Tố
Ngày cập nhật: 03:20 22/12/2015
Lượt xem: 1341812
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1812 lượt.
lại càng nhiều hơn, đây quả là bí mật của hào môn (nhà giàu), trước kia chỉ nghe nói Hoắc Cố Chi không hợp với nhà họ Mạnh, không ngờ chuyện còn phức tạp đến mức này!
“A.... .......”Hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên anh bị đối xử với thái độ này, anh khẽ nhếch môi, mắt phượng lạnh lùng liếc nhìn người nhà họ Mạnh, sau đó trầm thấp cười một tiếng, “Nhà họ Mạnh các người có hôn lễ hay tang sự gì cũng không liên quan đến tôi! Tôi chỉ đến đây để đón con trai mình về!”
Trong khi nói chuyện, anh nhìn bảo bảo trong ngực nghiêm mặt nói, “Thằng nhóc này, có phải con ngứa chân rồi phải không? Không có việc gì chạy đến đây là gì? Có biết mẹ con ở nhà rất lo không hả?”
Bảo bảo lè lưỡi, quay ra làm mặt quỷ với nhà họ Mạnh, sau đó vui vẻ nói, “Con chỉ muốn đến chơi với anh họ một lúc, ai ngờ bọn họ lại tưởng thật! Nhưng mà hình như anh họ không được vui lắm!”
Bàn tay mũm mĩm chỉ vào Giản Uyển Linh đang được ba mẹ ôm vào ngực an ủi, cười một tiếng, trên khuôn mặt bánh bao hiện lên một tia chán ghét, “Cái dì kia đúng là mềm yếu quá mức, giả bộ bệnh tật gì chứ? Anh họ, anh nhất định phải suy nghĩ thật kĩ, vợ là người sẽ ở với mình cả đời, vì vậy ngàn vạn lần không thể cưới một thứ tàn phẩm về, như vậy thì nhất định không xong rồi!”
Lời nói của tiểu quỷ vang lên, khiến khách mới không nhịn được bật cười, thằng bé này chắc chỉ mới tầm 4, 5 tuổi mà mở mồm ra là anh họ này anh họ nọ, còn luôn miệng nói vợ sắp cưới của người ta là thứ tàn phẩm.
Chỉ là không phải sao? Chuyện hai chị em nhà họ Giản tàn sát nhau năm đó mặc dù đã bị giấu đi, nhưng đại khái câu chuyện mọi người vẫn có thể biết được.
Con gái lớn nhà hị Giản mặc dù vẫn may mắn sống sót nhưng lại mất trí nhớ, giọng nói cũng biến đổi, đẹp thì đẹp, nhưng lại biến thành người đẹp bệnh tật, sau này còn không biết có thể sinh con không đây?
Sắc mặt người nhà họ Giản càng trở nên khó coi, Chung Tiếu Dung mở mồm mắng to, “Ở đâu ra đứa nhà quê như thế này, lại còn dám nói con gái nhà người ta như vậy? Dù sao đây cũng là em họ của Thiếu Văn, sao có thể như thế này! Hừ, xem ra đúng là cha mẹ không biết dạy con!”
Hoắc Cô Chi vẫn luôn bình tĩnh nghe thấy những lời này, sắc mặt lập tức trầm xuống, nhìn Chuông Tiếu Dung nói năng lỗ mãng, đáy măt lộ ra ý khinh miệt, “Trước kia mới chỉ biết Giản phu nhân sinh ra trong một gia đình có học thức, không ngờ công phu mắng người cũng không kém cạnh! MỘt thằng bé mới bốn năm tuổi thì biết cái gì? Nói chuyện cũng không biết kiêng kị một chút, Giản phu nhân đi so đo với một đứa bé không sợ bị người ta cười cho sao?”
Bảo bảo mới bốn tuổi nằm trên vai Hoắc Cố Chi nghếch đầu cười với Chung Tiếu Dung cười hì hì nói, “Ai, nói lời tử tế với những người này đúng là khó khăn!”
Giọng nói yếu ớt, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào hiện lên nụ cười yếu ớt, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ trêu tức, hiển nhiên là cố ý.
Chung Tiếu Dung giận đến run người nhưng không nói lại được câu nào, đã lâu không có kẻ nào dám chọc tức bà ta như vậy, cho dù tức giận cũng không thể làm gì.
“Được rồi, tạm thời con nói ít thôi!”, nhìn bảo bảo đang hưng phấn trong ngực, Hoắc Cố Chi vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của con, mềm mại cười.
Tổ hợp vú em, con nít, đây là suy nghĩ đồng loạt xuất hiện trong đầu phái nữ lúc này.
Sao trước kia chưa từng nghe chuyện Hoắc Cố Chi kết hôn, có con vậy? Nhìn đi nhìn lại, người đàn ông này quả thật vẫn đẹp trai, có khí chất hơn Mạnh Thiếu Văn một chút!
Mạnh Thiếu Văn không muốn tiếp tục dây dưa với Hoắc Cố Chi ở đây, môi mỏng khẽ mấp máy, trực tiếp lạnh giọng đuổi khách, “Những khách mời ở đây trong lòng đều hiểu rõ, Mạnh Thiếu Văn tôi cam đoan chưa bao giờ có con riêng. Con trai của anh Hoắc đến đây quấy rối tạm thời bỏ qua đi! Mạnh Thiếu Văn tôi còn muốn tiếp tục buổi lễ đính hôn này.
Thật ra Hoắc Cố Chi đã sớm không muốn ở đây nữa rồi, anh kiêu ngạo nhìn qua đống bàn ghế bị đổ, sau đó cười một tiếng, “Mặc dù cậu không muốn nhận người cậu này, nhưng thân là trưởng bối tôi không thể tay không đến đây! Hà Cửu mang quà lên đây!
MỘt người đàn ông ôm một đứa bé trong ngực nhưng không hề có chút ủy mi, ngược lai càng tôn thêm vẻ anh tuấn khôi ngô, thu hút ánh mắt mọi người.
Hà Cửu nghe thấy liền cầm hộp quà đứng lên, chỉ là không có ai đứng ra nhận quà, cuối cùng anh để luôn lên ghế.
Mạnh Thiếu Văn lạnh lùng liếc nhìn gói quà được gói rất đẹp, nhếch miệng mỉa mai, “Anh Hoắc đúng là suy nghĩ chu đáo, đầu tiên là cho con đến đây náo loạn, sau đó còn tặng quà, Văn Thiếu tôi thật sự là không dám nhận thịnh tình này.
Trong giọng nói đầy vẻ trào phùng, Hoắc Cố Chi căn bản là không thèm để ý, anh cũng không phải là kẻ ngu, sao có thể đưa cái thứ gì tốt chứ? Hừ, đợi lát nữa mở quà thì đừng có khóc!
“Ba, mẹ tới!” Bảo Bảo đang nhàm chán nằm trong ngực anh nhìn quanh, chợt thấy Ngu Vô Song phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn vui mừng, lập tức trèo xuống khỏi người anh, “Mẹ, mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
Ngu Vô Song nhìn thấy cảnh này, lông mày không khỏi nhíu lại, nhẹ giọng nói, “Con chạy chậm thôi không ngã bây gi