
Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng
Tác giả: Hàn Dẫn Tố
Ngày cập nhật: 03:20 22/12/2015
Lượt xem: 1341872
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1872 lượt.
, đúng là đồ tư sản! Làm gì có ai vứt tiền qua cửa sổ như anh ấy chứ?
Hoăc Cố Chi lạnh nhạt nhìn người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ bên cạnh, vẻ mặt không đổi, môi mỏng khẽ mở, lành lạnh nói ra, “Là đồ cũ của em, anh thấy em rất thích nó!”
Ngu Vô Song không ngờ anh sẽ nói như vậy, rõ ràng là đã nhìn thấy khát vọng thoáng qua trong mắt cô, trong lòng cô vừa lúng túng vừa căm tức, còn có chút sợ hãi.
Cô ngước mắt lên nhìn Giản Uyển Linh đang tủm tỉm cười, tay ngọc nằm thành quyền, mím môi khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói, “Em không thích, không thích một chút nào! NGười có mắt đều nhìn ra, bọn họ lấy chiếc nhẫn này vẻ là muốn chứng tỏ tình cảm sâu nặng của bọn họ, dù có bằng giá nào họ cũng sẽ lấy về cho bằng được! Anh không nhìn thấy vẻ mặt Giản Uyển Linh sao? Nếu như có thể, cô ta hy vọng nhất là chiếc nhẫn này có người khác lấy đi!”
Chỉ cần là chuyện Giản Uyển Linh muốn, cô một chút cũng không muốn làm.
Năm đó, thời điểm Mạnh Thiếu Văn tặng nhẫn cho cô là khi cô đang thi vào đại học, trước sân trước, anh ta cầm chiếc nhẫn tặng cho cô, chuyện đó tạo nên không ít oanh động trong trường học! Sau đó, Giản Uyển Linh không ít lần dùng ánh mắt ghen tị ước ao để nhìn cô.
Khi đó cô vẫn luôn kiêu ngạo và tự mãn, nhưng hiện tại cô lại cảm thấy rất nực cười, một chiếc nhẫn nho nhỏ thì có thể biểu tượng cho cái gì? Ngay cả vẻ ngoài cũng không nhận ra được, nói gì đến tình cảm! Thật là buồn cười!
... ...... ....
Lúc này trong lòng Giản Uyển Linh đang vui vẻ như nở hoa, thật không ngờ tối nay lại xuất hiện một kẻ coi tiền như rác, đối với vật cũ Giản Uyển Như để lại, cô ta một chút cũng không thích.
Nếu như có thể cô ta sớm đã nghĩ cách ném đi thật xa, nếu không phải sợ Mạnh Thiếu Văn phát hiện, sao cô ta có thể ngày ngày đeo đồ trang sức khiến anh ta nhớ lại tình cũ chứ?
Nhưng rốt cuộc vẫn đang ở nơi đông người, chuyện nên làm thì vẫn phải làm, nghĩ tới đây, trên gò má mềm mại đáng yêu lộ ra lo lắng, kéo kéo cánh tay người đàn ông bên cạnh, chu môi nhẹ nhàng nói, “Thiếu Văn, nếu không chúng ta đừng tiếp tục tranh giành nữa! Năm triệu thật sự quá đắt, năm đó anh mua cũng chỉ có mấy vạn thôi mà!
Trong phòng còn một ít đồ Giản Uyển Như dùng qua, cô ta đã sớm hận đến thấu xương, nếu có thể nhân cơ hội này mà đem chiếc nhẫn giải quyết dĩ nhiên là tốt nhất.
Chỉ là Mạnh Thiếu Văn cũng không nghe lời cô ta khuyên, vỗ nhẹ mu bàn tay cô ta như muốn an ủi, sau đó trầm giọng ra giá, “Sáu triệu!”
Đối với Hoắc Cố Chi ra tay rộng lượng như vậy, anh ta thật sự có chút kinh ngạc, người đàn ông này những năm nay nhàn rỗi không ít, chẳng lẽ bên ngoài còn kiếm được tiền.
Ý thức được điều này, bàn tay anh ta nắm chặt, cười lạnh với Hoắc Cô Chi, sau đó nhàn nhàn cười nhạo, “Xem ra anh Hoắc rất có hứng thú với chiếc nhẫn của Uyển Như! Nhưng đây là tín vật của tôi và vợ mình, dù thế nào cũng không thể để nó rơi vào tay người ngoài!”
Anh ta nhấn mạnh hai chữ người ngoài, sắc mặt luôn hòa ái giờ phút này trở nên rất lạnh lẽo.
Hoắc Cố Chi nghe vậy, môi mỏng khẽ nhếch, hời hợt cười, “Vậy thì thật đáng tiếc, tôi đã nhín trúng chiếc nhẫn này, nếu anh Mạnh không bỏ được những thứ mình yêu thích, thì chúng ta không thể làm gì khác là tiếp tục ra giá rồi!”
Một chiếc nhẫn kim cương bình thường đột nhiên được ra giá lên đến sáu triệu khiến những người ở đây lại sợ đến ngây người, rối rít cảm thán đây mới thực sự là cường hào bại gia, ra đến giá này rồi mà cũng không thèm nhíu mày một cái!
Không ít phụ nữ lộ ra vẻ mặt si mê nhìn Mạnh Thiếu Văn, anh ta vì muốn lấy tín vật của vợ mình về mà không tiếc tiền ra giá, quả thật quá thâm tình rồi!
Giản Uyển Linh cắn môi dưới, nhìn những ánh mắt ghen tị của đám con gái kia càng khiến cô ta cảm thấy khó chịu, vừa hài lòng nhưng cũng vừa thống hận.
Mà Ngu Vô Song nhìn người đàn ông bên cạnh lại muốn giờ tay lần ữa, cô lắc đầu, mắt đẹp thoáng qua một tia sáng, nhỏ giọng cầu khẩn, “Em thật sự không thích nói, đừng ra giá nữa!”
Nhìn cô nhíu mày lại khiến người ta sinh ra cảm giác thương yêu, mắt phượng của Hoắc Cố Chi thoáng qua u ám, nhìn xuống tay ngọc đang đặt trên cánh tay mình, nhẹ nhàng nói với cô, “Thật sự không thích?”
Ngu VÔ Song cảm thấy người đàn ông này hôm nay thật kì quái, anh ấy rất ít xuất hiện, ngay cả thân phận cũng không tiết lộ, vì sao tối nay lại như vậy?
Nhưng mặc kệ thế nào, cô thật sự rất sợ anh lại ra giá thêm lần nữa, cắn đôi môi đỏ mọng, thành khẩn gật đầu, “Ừ, rất không thích! KHông đẹp bằng những thứ anh tặng em!”
Những lời này nghi ngờ là đang lấy lòng người đàn ông ngạo mạn kia, mặt phượng dần dịu xuống, bên môi hiện lên ý cười, nhưng còn chưa lên tiếng, một giọng nói so với anh còn kiêu căng hơn vang lên.
“Mười triệu!”
Không cách nào quên được
Người vừa tới mặc áo trắng hiệu POLO đơn giản, quần dài màu đen bao quanh đôi chân thon dài, chiếc kính râm màu nâu che nửa mặt mặt khiến mọi người không nhìn rõ diện mạo của anh ta, nhưng đôi môi mỏng hoàn mỹ khẽ nhếch lên mơ hồ đã lộ ra khí chất không ai sánh bằng.
d