Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tối Nay Muốn Bên Em

Tối Nay Muốn Bên Em

Tác giả: Lam Mân

Ngày cập nhật: 03:42 22/12/2015

Lượt xem: 134652

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/652 lượt.

ợ là tốt rồi." Nuôi con gái chính là thời điểm cần có thể dùng, mẹ của cô Giang Vũ cũng cướp lấy ống nói nói với cô: "Thu Lăng, hi vọng của chúng ta đang ở trên người con, con nhất định phải kiếm tiền nhanh một chút, trả nợ cho chúng ta, con phải hiểu được báo ân, ba mẹ nuôi con lớn như vậy rất vất vả mà."
Cha mẹ cô đã bất trị, bọn họ hoàn toàn không quan tâm mấy ngày này cô đã có chuyện gì, trong lòng chỉ có một chữ TIỀN.
Cô đau lòng rời đi, không để ý tới cha mẹ kêu gào sau lưng.
Cô cảm thấy thế giới hắc ám cũng không phải thực sự hắc ám, thực sự hắc ám chính là trái tim con người ...
***
Một tháng sau,
Bất kể cô ngủ thế nào, hắn cũng không có lại hiện ra trong mộng của cô, truy đuổi cô.
Hắn, đã xảy ra chuyện sao?
Thu Lăng bị tin tức trên báo hấp dẫn, "Ở Ai Cập, phía Bắc sông Nile, đáy vùng tam giác Địa Trung Hải phát hiện một quan tài đá, chủ nhân của hòm đá này có thể là một quốc vương trẻ tuổi đã qua đời, bởi vì ở quá sâu, trước mắt còn ở đáy biển sâu!"
Nội tâm của cô khát vọng trông thấy cỗ thạch quan kia!
Cô cảm giác mặt mình của ẩm ướt, cô đưa tay vuốt mặt, mới phát giác lệ rơi không ngừng.
Cô đang vì cái động vật máu lạnh đó rơi lệ à. . . . . .
Làm sao có thể. . . . . . Hắn chỉ sẽ khi dễ cô!
Nhưng cô muốn thấy tòa thạch quan, rất muốn, rất muốn. . . . . . Tới đất Trung Hải đi một chuyến đi.
Nội tâm có cái ý nghĩ này, cô bắt đầu liều mạng tìm công việc kiếm tiền, trong lòng của cô chỉ có một ý tưởng, cô phải đi Địa Trung Hải.
Cô phải tới nơi nào đây, bởi vì, tựa hồ có một thanh âm đang gọi cô. . . . . .
***
Ba tháng sau
Thu Lăng đi tới trại tạm giam thăm cha mẹ lần nữa.
"Thu Lăng, con có đem đủ tiền đi trả nợ hay chưa?" Diệp Tham nóng ruột hỏi.
"Không có, cha, mẹ, con tới là tạm biệt hai người."
"Con đi đâu?"
"Con muốn đi Địa Trung Hải!" Mấy ngày nay cô ngày đêm cực khổ làm việc, chính là vì một chuyến đi Địa Trung Hải.
"Con có tiền đi du lịch, không bằng đem tiền kia trả cho món nợ ba mẹ!"
Thu Lăng hít một hơi, không còn nhẫn nại mà nói: "Món nợ các người là động không đáy, bất kể con giúp thế nào đều vô dụng, con phải đi tìm bầu trời của chính mình."
"Đứa con gái bất hiếu!" Diệp Tham tức giận nói.
"Cái nhìn của các người đối với con đã không quan trọng, con đã trưởng thành."
"Thu Lăng, con không thể không quan tâm ba mẹ!" Giang Vũ đổi dùng chính sách buồn bã.
"Thật xin lỗi. . . . . . Con có chuyện quan trọng hơn phải hoàn thành."
"Thu Lăng, Thu Lăng. . . . . ."
***
Lãnh thổ Địa Trung Hải,
"Tiểu thư, khu vực này không thể lặn được!"
"Tôi chịu trả gấp năm lần tiền, cầu xin anh dẫn tôi xuống." Lúc này đây biển tựa hồ đang chờ đợi cô.
Bởi vì giá cao, huấn luyện viên lặn xuống nước mang cô xuống.
Thu Lăng dưới đáy biển, vẫn muốn tìm thạch quan được viết qua báo chí kia, nhưng mãi không có tìm được.
Đột nhiên, đáy biển sinh ra nước xoáy, huấn luyện viên lặn xuống nước muốn mang Thu Lăng đi lên, nhưng Thu Lăng lại lắc đầu một cái.
Huấn luyện viên lặn không thể làm gì khác hơn là bơi lên phía trên.
Thu Lăng không để ý nước xoáy, vẫn muốn đi đến chỗ càng sâu dưới đáy biển, nhưng bất hạnh, cô bị nước xoáy cuốn vào.
Cô không phải là sẽ chết chứ. . . . . . Cô còn có tâm nguyện chưa hoàn thành!
Ý thức của cô càng lúc càng yếu, nháy mắt trước khi cô lâm vào hôn mê hoàn toàn, bên tai cô lại vang lên thanh âm quen thuộc.
"Anh từ 2500 năm trước, xuyên qua thời không, đuổi theo em đến bây giờ."
"Anh vì. . . . . . cái gì. . . . . . Không . . . . . . bỏ đi?" Là hắn?! Cô là nên cười, hay nên khóc?
***
Thu Lăng cảm giác mình tỉnh lại trong dòng nước lớn.
"Tôi ở nơi nào?" Giống như trên địa cầu, nhưng lại như không phải, đầu cô choáng váng, có một loại cảm giác hư ảo.
"Cô đã trở lại."
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô ta ân cần, không nhịn được nói: "Dora, là cô? Nơi này sao có ánh mặt trời rồi hả? Hơn nữa, ngoài cửa sổ rất nhiều hoa hoa thảo thảo dài." Không khí thật sạnh sẽ, các đóa hoa rực rỡ trang điểm phải nơi này giống như chốn bồng lai tiên cảnh.
Dora vừa nhìn cô, chậm rãi nói: "Ngài dùng toàn bộ ma lực của mình giữ lại tánh mạng của cô, đưa cô trở lại nơi này."
"Tôi không tin!" Hắn không thể nào làm như thế, cảm giác hắn với cô chỉ có dùng một chữ để hình dung, đó chính là hận!
"Cô nhất định phải tin, bởi vì nguyền rủa đã phá giải, là bởi vì cô mà phá giải."
"Có thật không? Tôi còn tưởng rằng anh ấy chỉ thương tổn tôi!" Hình như là thật, bởi vì ánh mặt trời đã xuất hiện, lo lắng đã biến mất.
"Ngài mỗi một lần tổn thương cô, chính là lại một lần nữa chứng minh tình yêu ngài với cô càng sâu đậm!" Dora giải thích.
"Nếu như đó chính là phương pháp biểu đạt tình yêu của anh ấy, vậy tôi không biết rằng mình chịu đựng nổi? Tại sao anh ấy phải làm như vậy? Anh ấy căn bản cũng không yêu tôi."
"Ngài ấy yêu cô! Mà chính sức mạnh của tình yêu đích thực mới có thể chiến thắng tất cả."
"Tôi không tin."
Dora còn muốn nói tiếp, gian phòng xuất hiện một gã khách khôn