XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tôi Và Bạn Trai Kinh Tế

Tôi Và Bạn Trai Kinh Tế

Tác giả: Nhân Hải Trung

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341275

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1275 lượt.

ô không phải là thần thánh mà chỉ là một người bình thường, không thể rũ sạch được, quay đi cũng phải nhẹ nhàng, chia tay cũng phải rõ ràng.
Thời tiết khá nóng nực! không khí trong tòa nhà mát lạnh nhưng ở cầu thang bộ thì nhiệt độ cao hơn. Sau khi gập điện thoại, tự nhiên chân cô bước nhanh hơn. Cuối cùng cũng xuống tầng trệt. Cửa ngách khá chặt nên cô phải cố sức mới đẩy được. Không khí mát lạnh ở đại sảnh phả vào. Đúng vào lúc tan ca, bước chân của mọi người trước mắt đều vội vàng. Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cổng, có rất nhiều xe xếp hàng ngay ngắn. Ánh nắng vẫn gay gắt, màu vàng phản chiếu khắp nơi nơi, trước mắt cô chỉ cảm thấy thật mơ hồ.
Rất nhiều người ở cửa ra vào, ai cũng vội vàng. Khi sắp bước ra cửa lớn, Tiểu Quân suýt nữa đâm phải một người. Dừng lại để xin lỗi, cô ngẩng đầu lên thì bỗng thấy bàng hoàng, cô biết người đàn ông trước mặt. Đó là Khởi Trung.
Hôm nay, Khởi Trung ăn mặc rất giản dị: áo sơ mi sẫm màu và quần bò, cầm một chiếc cặp, chân đi giày thể thao rất trẻ trung. Thấy cô ăn mặc như vậy, anh cũng bàng hoàng. Phòng Kế Hoạch không yêu cầu nghiêm khắc đối với chuyện ăn mặc của nhân viên. Khi đi làm, Tiểu Quân thường mặc khá thoải mái, chiếc áo váy màu trắng có đeo dây thắt lưng. Chiếc váy rộng bị gió thổi qua càng tôn thêm vẻ lúng liếng đáng yêu của cô. Dáng vẻ đó khác hoàn toàn với cách ăn mặc lấp lánh ánh vàng lần trước.
Sau một giây thẫn thờ, anh lại cười với cô để lộ hàm răng trắng ngần, một nụ cười thật rạng rỡ. Anh gọi tên cô:
-Tiểu Quân!
Cô đáp một tiếng mà không hiểu tại sao anh lại xuất hiện ở đây, cũng không biết nên nói hay là đi tiếp. Anh nhìn nét mặt cô, lông mày hơi rung rung,chỉ giải thích đơn giản:
-Tôi đến đón cô. Tối nay, mọi người cùng đi hát. Vừa rồi điện thoại của cô bận. Thái Quân và Mỹ Mỹ không nói gì với cô sao?
Đi hát ư? Suýt nữa thì cô quên mất. Tiểu Quân chau mày:
-Mỹ Mỹ không nói là anh đến đón tôi. Anh đến từ lúc nào thế?
Anh hơi ngại ngùng nhưng vẫn trả lời cô:
-Tôi vừa đến. Hôm nay đông người, tôi lái xe đưa mọi người cùng đến. Họ đều đã đi trước rồi. Tôi nghĩ công ty cô cũng không xa, lúc này bắt xe không tiện lắm nên tôi đến đón cô. – Nói xong, anh chỉ ra ngoài. Chiếc xe Excelle đỗ ngay ngắn ngoài cửa lớn, chiếm tới nửa con đường nhỏ làm cho chiếc phía sau phải chậm lại, có vẻ tắc nghẽn.
Tiểu Quân cũng cảm thấy tắc nghẽn. Vừa rồi tâm trạng hơi phức tạp đó còn làm trái tim cô dập rộn ràng thì bây giờ đã biến thành đá cứng, từng hòn đá sắc nhọn đâm vào tim khiến cô không thể nào thở được. Nhìn ra xe của anh, cô chỉ cảm thấy mình thật buồn cười
-Đây là xe của anh à?
Anh gật đầu rồi lắc đầu:
-Xe của công ty đấy. Tôi vẫn chưa mua xe.
Nếu công ty không phát xe thì anh cũng không định mua. Noi ở của anh rất gần công ty. Trước đây anh đều đi tàu điện ngầm đi làm. Đi làm thêm còn có thể báo phí đi lại. Anh sống một mình, ngày nghỉ rất ít khi ra ngoài nên cũng không cảm thấy cần thiết phải mua xe. Ở Thượng Hải, ai lái xe cũng phải chuẩn bị chỗ đỗ xe ngoài trời hay là những chỗ cố định không được di chuyển. Hôm nay, nếu không phải là mọi người cùng đi thì anh thà ngồi tàu điện ngầm còn hơn.
Cô nghe xong cũng không có phản ứng gì. Hít một hơi thật sâu, cô lại nói:
-Vừa rồi, anh gọi điện cho tôi ở quầy lễ tân đúng không?
Cửa ra vào quá đông người, anh dẫn cô ra ngoài và giải thích:
-Không phải tôi. Là nhân viên bảo vệ vừa nãy đấy. Tôi nói là đến đón cô thì anh ta liền đi gọi điện.
Người anh nói chính là anh Vương bảo vệ. Lúc đó, anh ta đang đứng hướng dẫn xe đi theo tuần tự, bên cạnh là cậu Trương bảo vệ đứng ở cửa lớn.
-Này, sao anh lại đỗ chiếc xe đó ở cửa. Tắc đường bây giờ.
-Anh ta đến đón Tiểu Quân, cậu biết không? Tiểu Quân ở tầng năm đấy.
-Người chuyên đến sớm về muộn ấy hả? biết rồi, xinh đẹp nhưng không ai theo đuổi.
-Ở đây không phải là có người theo đuổi sao?
-Ôi giời! Lái chiếc xe Excelle thì ăn nhằm gì chứ? Những cô gái xinh đẹp như vậy bình thường đâu có để ý đến Excelle. Toàn là Mercedes Benz hay BMW thôi.
-Cậu đừng coi thường người ta. Đi xe Excelle cũng theo đuổi được cô gái xinh đẹp nhất ở đây rồi. Vậy mới giỏi chứ. – Người bảo vệ cười khì khì nhìn Khởi Trung từ xa với ánh mắt hàm ý: Người anh em, là đàn ông thì hãy cố lên.
Tiểu Quân đâu có biết anh bảo vệ đó nghĩ gì. Cô vốn không ngờ người đợi cô ở cửa là Khởi Trung. Tiểu Quân nhất thời bối rối, lòng cô lại thấy khó xử, đứng bên xe anh mà nghĩ mãi không ra bèn nói lời xin lỗi:
-Tôi xin lỗi. Bỗng nhiên tôi có chút việc cần phải làm. Hay là anh đi trước đi. Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho Mỹ Mỹ. – Nói rồi, cô xoay người bước đi.
-Tiểu Quân!
Khởi Trung đứng phía sau gọi tên cô. Tiểu Quân dừng bước quay đầu lại nhìn anh.
-Cô vội lắm ư? Cô định đi đâu? Tôi đưa cô đi nhé. – Dưới ánh mặt trời, anh nhìn cô thật lòng hỏi.
Cô vội vàng lắc đầu:
-Không cần đâu. Ở ngay đây thôi.
Anh suy nghĩ một chút rồi lại nói:
-Tôi đợi cô rồi chúng ta cùng đi nhé.
Không biết tại sao anh lại kiên trì như vậy, Tiểu Qu