
Bảo Bối Trong Lòng Tổng Giám Đốc Phúc Hắc
Tác giả: Nhân Hải Trung
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341223
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1223 lượt.
hậu. Chưa đến ba mươi tuổi mà đã có được chức vị này thì quả là tiền đồ vô cùng sán lạn. Tuy nhiên, nguyên nhân chính là vì công ty BOL này vốn là sản nghiệp của gia đình anh. Một người đàn ông xuất sắc như vậy thì sao có thể không khiến cho các chị em khát khao chứ?
Mỗi lần Đỗ Mỹ Mỹ, cô bạn cùng phòng và cũng là bạn thân nhất của Tiểu Quân lúc đó, nhắc đến Phùng Chí Hào đều cường điệu đặt tay lên ngực thở dài nói đến viễn cảnh tươi đẹp:
- Tiểu Quân, hôm đó tớ thực sự không nên bị đau bụng để rồi xổng mất con rùa vàng họ Phùng đó. Không nói nữa, sau này cậu phải mời tớ ăn đêm để an ủi tâm hồn bị tổn thương của tớ đấy.
Tiểu Quân có thể quen biết Phùng Chí Hào đúng là phải cảm ơn Mỹ Mỹ. Nửa đầu học kỳ một năm thứ tư đại học, khoa quản trị kinh doanh của Mỹ Mỹ có tổ chức một buổi nói chuyện và Phùng Chí Hào là khách mời đặc biệt. Thầy cô đã phân cho Mỹ Mỹ phụ trách việc tiếp đón khách. Không ngờ, tối hôm đó bệnh viêm dạ dày cấp tính của Mỹ Mỹ bỗng nhiên phát tác khiến cô đành phải nhờ Tiểu Quân giúp mình và thế là cô quen anh.
Chí Hào tự mình lái xe đến, hoàn toàn không có cảnh tiền hô hậu ủng kẻ trước người sau. Khi cô vội vàng chạy đến hội trường thì gặp anh.Anh bước lên phía trước đẩy cửa kính nặng trịch giúp cô, sau đó còn vô cùng lịch sự đứng ở cửa lớn đợi cô bước vào.
Vì quá vội vã nên Tiểu Quân không hề để ý thấy nét mặt anh quen quen mà chỉ nói một tiếng cảm ơn. Không ngờ, anh lại bước theo cô ra khỏi thang máy đến cửa lớn của hội trường. đến lúc mọi người nhiệt tình ra đón tiếp cô mới biết người đàn ông này là ai.
Mình là người đi tiếp đón khách mà lại không nhận ra. Tiểu Quân xấu hổ liên tục nói xin lỗi nhưng anh chỉ mỉm cười với cô, để lộ hàm răng trắng như tuyết, khuôn mặt càng rạng rỡ như ánh mặt trời.
Tiểu Quân vốn cho rằng mình và người đàn ông này ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, mãi mãi không thể gặp lại nhau lần thứ hai. Không ngờ, mấy ngày sau, Chí Hào gọi điện mời cô đi ăn tối.
Tiểu Quân từ chối.
Cô đã từ chối.
Chí Hào nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không gặp phải tình huống như thế. Trấn tĩnh lại, từ đó về sau, anh liên tục gọi điện cho cô bày tỏ thành ý. Vì anh đã từng là khách mời đặc biệt của nhà trường nên Tiểu Quân cũng không tiện từ chối quá nhiều. Cuối cùng, cô cũng đồng ý đi ăn với anh một bữa.
Hôm đó, Chí Hào tự mình lái xe đến cổng trường đợi cô. Chiếc xe hôm trước đã được đổi thành một chiếc Mercedes Benz màu bạc. Anh rất lịch sự xuống xe mở cửa cho cô. Khi ăn cơm, anh chỉ nói chuyện đi du lịch, cử chỉ vô cùng lịch thiệp.
Những buổi hẹn hò như vậy ngày càng nhiều hơn. Cuối cùng, điều khiến cho Tiểu Quân rung động thật sự chính là chuyến du lịch Bắc Kinh vào kỳ nghỉ hè. Vừa xuống tàu hỏa, cô phát hiện ra mình bị mất túi. Tiền và giấy gửi hành lý đều mất sạch. Cô hoàn toàn xa lạ với Bắc Kinh. Khi cô gọi điện cho người bạn học đã hẹn gặp thì lại không liên lạc được. Mọi thứ xảy đến dồn dập khiến cô xa xẩm mặt mày.
Không thể nhờ bố mẹ bay đến cứu mình ngay được, Tiểu Quân một mình ngồi đợi ở đồn cảnh sát gần ga tàu hỏa Bắc Kinh. Cuối cùng, cô bỗng nhớ ra Chí Hào từng nói, gần đây anh đều ở Bắc Kinh. Như người chết vớ được cọc, cô vội vàng ấn số điện thoại của anh. Cũng vì số của anh quá dễ nhớ, toàn là sáu và tám nên chẳng ai có thể quên được.
Vài tiếng sau, Chí Hào mới tới. Tiểu Quân một mình ngồi ở dãy ghế dựa nhựa ngoài hành lang đồn cảnh sát. Quá muộn rồi! cô vừa mệt vừa đói, lại vừa kiệt sức. Khi nhìn thấy anh, mắt cô sáng lên. Tề chân vì ngồi quấ lâu, nên khi đứng, cô phải giữ tay anh một lúc.
Sau này, Tiểu Quân mới biết, tối hôm đó Chí Hào vốn không ở BẮc Kinh. Sau khi nhận được điện thoại của cô, anh mới bay từ Thượng Hải tới. Sau đó đưa cô đi ăn cơm rồi đặt hai phòng trong khách sạn. Anh tiễn cô tới cửa phòng rồi mỉm cười chúc cô ngủ ngon.
Đêm đó, Tiểu Quân cảm động đến nỗi không tài nào ngủ được. Một người đàn ông chưa đến ba mươi tuổi mà lại đối xử với bạn quá tốt như vậy là ý gì? Điều đó chứng tỏ anh quan tâm đến cảm xúc của bạn hơn là ham muốn về xác thịt với bạn.
Điều đó chứng tỏ anh ta thật lòng thích bạn. Nếu như thế này vẫn chưa đủ để chứng minh anh ta thật lòng với bạn thì bạn cũng không thể tìm được cách nào khác để chứng minh rốt cuộc thật lòng là gì đâu.
Hai người đã bắt đầu như vậy. Bố mẹ anh ở Los Angeles. Anh thường xuyên bay qua lại hai nơi này. Nhưng chỉ cần về đến Thượng Hải là anh liền hẹn gặp cô. Tình yêu ban đầu luôn dính lấy như keo. Anh xuất thân giàu có, quê ở Phúc Châu, nhà rộng, sản nghiệp lớn. Gia đình di dân sang Mỹ từ rất lâu rồi. Dưới ánh mặt trời của vùng đất California, vị công tử này có thể câu cá, cưỡi ngựa thỏa thích. Anh thích nhất là lái xe đi ăn đồ ăn Mỹ. Có lúc hứng chí, nửa đêm còn lái xe lao như bay đưa cô đến bờ biển đi dạo. Hẹn hò với người đàn ông hoàn mỹ như vậy đôi khi cô không tin nổi đó là sự thật.
Sau này, Tiểu Quân mới biết, tất cả những thứ hoàn mỹ đến mức không thể tin nổi là sự thật, hơn một nửa lại không phải là thật.
Sau khi hai người qua lại được một năm