
Tác giả: Cơ Thủy Linh
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1342943
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/2943 lượt.
hạn, vào lúc mấu chốt cô lại không thể kêu cứu. Cho nên cô một mực chờ đợi. . . . . .
Mặc dù rất khó khăn, chỉ mới khoan cắt được một lỗ nhỏ!
"Không được, anh không thể tới đây!" Nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp ngăn cản anh lại, để tránh xảy ra nguy hiểm!
Vô luận mọi người khuyên can như thế nào, Hoắc Doãn Văn cũng kiên quyết nhất định phải chui vào một đống đất đá tùy thời có thể sụp đổ. Anh nhất định phải là người trước tiên biết cô có ở bên trong hay không, nếu quả như thật có thể là cô, anh nhất định phải là người đầu tiên cô bên trong nghe được thanh âm.
Hoắc Doãn Văn tương đối kiên quyết nhìn nhân viên cứu hộ, nói: "Tin tưởng tôi, tôi hiểu rõ nên làm như thế nào, tôi sẽ không đem lại thêm phiền toái cho mọi người, nếu quả thật có lún, tất cả hậu quả đều là cá nhân tôi gánh chịu."
Bị vây ở trong bóng tối đã không biết qua bao nhiêu ngày nữa, cô chỉ còn thoi thóp, chợt nghe tiếng ồn ào bên ngoài, liền giống bị uống được thuốc kích thích, lập tức tinh thần tỉnh táo, cô bật khóc, quay mặt hướng về phía tiếng động kêu lớn."Doãn Văn, Doãn Văn, là em, em ở bên trong, em chưa có chết! Cứu em, cứu em a ——"
"Anh nhất định sẽ cứu em ra ngoài!" Hoắc Doãn Văn nằm sát người xuống đất, để tầm mắt ngang với khe hẹp, tìm ánh mắt cô.
Trong cái nhìn thoáng vẻ kinh ngạc của cô ở bên trong, anh trấn an cô. Nhan Như Y trợn to hai mắt, nhìn anh. Thật là làm cho cô quá giật mình, người đàn ông lúc nào cũng rất sạch sẽ, rất tao nhã, rất chỉnh tề Hoắc Doãn Văn có thể làm những chuyện này sao?
Bên trong ý niệm cầu sinh của Nhan Như Y dâng tới cực điểm, lòng tràn đầy vui mừng chờ đợi được đưa ra ngoài để gặp người thân.
Cô hiện tại thật cảm tạ ông trời đối với cô ưu ái như thế, rốt cuộc lại để cho cô nhìn thấy hi vọng!
Dư chấn lại đột nhiên đột kích. May mắn, dư chấn đó không gây ra chuyện gì nguy hiểm tánh mạng. Nhưng, vốn mọi người đã nỗ lực mở rộng khe hẹp, một khối bê tông sàn lại đổ sập xuống, không gian bên trong càng trở nên chật nhỏ đi rất nhiều!
Phiền toái cùng khó khăn lại theo nhau mà tới ——
"A ——" Bên trong Nhan Như Y đồng thời phát ra tiếng kêu sợ hãi.
"Như Y, em cảm thấy bất ổn chỗ nào ! Có bị thương ở đâu không ! Đau đầu hay đau bụng!" Hoắc Doãn Văn vén vén mái tóc bám đầy bụi đất, lo lắng gọi tên cô.
"Không có, nhưng chật chội quá, em không nhúc nhích thân hình được, không ra được!" Nhan Như Y trở nên bi quan, mới vừa rồi mắt thấy cơ hội có thể đi ra, nhưng là bây giờ lại không được.
Nói xong, Nhan Như Y chảy ra nước mắt tuyệt vọng, gương mặt cô ướt nhạt nhòa! Mà tính mạng của cô cũng đi theo nước mắt, từ từ biến mất!
Ông trời nhất định là muốn cô chết, nhất định!
Bị vây khốn trong bóng tối cùng dơ dáy bẩn thỉu, cô cảm thấy sức sống đang trôi dần ra khỏi cơ thể mình. Hiện tại ngay cả thở đối với cô mà nói đều rất gian nan. Quá đau khổ, cô chỉ muốn sớm giải thoát.
"Đứa bé. . . . . . Anh sẽ có. . . . . . Nhưng là, em thực xin lỗi anh. . . . . . Em thật sự không có cách nào!" Cô nói!
Lúc này ý thức cầu sinh của Nhan Như Y - đã biến mất hầu như không còn, cô im lìm chẳng thể nghĩ chẳng thể nói, vô luận Hoắc Doãn Văn gọi cô như thế nào, cô đều không nói thêm gì nữa!
Một khi vốn là người đang tuyệt vọng lại tràn đầy hi vọng, tràn đầy mong đợi, thế nhưng hi vọng vừa le lói lại bị đả kích nặng nề, niềm tin trong tim sẽ đột nhiên tắt lịm!
Hoắc Doãn Văn theo khe hở nhìn thấy, cô bị vây trong một không gian nhỏ hẹp, nằm im lìm trên nền xi măng, không nhúc nhích ——
Như Y vẫn nằm im bất động, chỉ là nhìn ra cô vẫn có chút hơi thở yếu ớt!
Chỉ là mặc dù như vậy cũng cho anh rất nhiều động lực, anh biết Như Y đang ở bên trong, có lẽ đang ở giữa khoảng trống của cái bàn, chỉ cần tảng đá phía trên được di dời, cô sẽ được cứu!
Mất đi cô, anh sẽ không bao giờ tìm được người yêu thương anh thật lòng nữa!
Nhưng ~ lúc này thiết bị rà tìm sinh mạng biểu hiển tệ dần, dấu hiệu sinh mạng càng ngày càng yếu ——
Nhan Như Y càng ngày càng yếu, tất cả mọi người yêu cầu Hoắc Doãn Văn không ngừng khích lệ cô! Trong lúc đó mọi người cũng tranh đoạt từng giây, tìm cơ hội sống còn cho người còn kẹt bên trong!
"Được!" Hoắc Doãn Văn gật đầu, toàn lực phối hợp!
"Như Y, Như Y, em tỉnh lại đi, em đừng ngủ ——" lúc này Hoắc Doãn Văn nước mắt đã rơi xuống, nước mắt để lại trên gương mặt đầy bụi của anh tràn hai vệt dài.
Nhìn sinh mạng cô đang biến mất dần trước mắt anh, Hoắc Doãn Văn chợt hét lớn."Nhan Như Y,em đối xử với anh như vậy sao? Vô luận đối với bất cứ việc gì anh làm, em một lần lại một lần vứt bỏ anh. Trước, còn chưa tính, có lẽ anh chưa từng cho em cảm giác an toàn, là anh làm chưa đủ tốt.
Thế nhưng, anh ở chỗ này tìm người yêu đã nhiều ngày, rốt cuộc cũng tìm được em, lúc tất cả mọi người tích cực cứu em ra, em thế nhưng nói cho anh biết, em buông tha, em lại muốn vứt bỏ anh đi, thậm chí. . . . . . Thậm chí em còn muốn đem anh giao cho người con gái khác. Nhan Như Y. . . . . . Anh muốn hỏi em, em thật sự yêu anh sao? Em thật có yêu anh chút nào không? Nế