
Tác giả: Cơ Thủy Linh
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1342979
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2979 lượt.
Anh có thể giúp em! Có lẽ em hiểu lầm ý anh. Anh cũng không sỗ sàng bảo sẽ cung cấp tiền cho em. Em là một cô gái tốt, anh nguyện ý giúp em bằng cách giúp em một ít công việc tốt!"
"Cám ơn, em thật sự không cần, bình thường em cũng nhận làm thêm vài việc." Nhan Như Y vội cự tuyệt. Người đàn ông này giống như ma túy, một khi dính vào rất dễ dàng bị nghiện. Mấy ngày nay cô vất vả mới “đá văng anh” ra khỏi đầu, cô không muốn mình lại rơi vào!
Tiền nơi nào cũng có thể kiếm được, tại sao phải gặp gỡ anh hàng ngày.
“Tốt lắm!" Anh gật đầu một cái, kết thúc đề tài đang nói!
Nhan Như Y vẫn nhìn phía ngoài cửa sổ, hi vọng nhanh về đến nhà!
Nhưng ngay lúc đó, bụng cô đột nhiên đau đớn kịch liệt, cô cúi gập người, ôm bụng——
Giống như trong ngày mùa hè, mưa to gió lớn đột nhiên trút xuống, Nhan Như Y vừa cảm nhận cơn đau, lập tức liền đau nhức vô cùng, cơ hồ không thể thở được!Bả vai của cô run rẩy, mồ hôi lạnh toát đầy trên trán.
Đang lái xe Hoắc Doãn Văn phát hiện có cái gì không đúng, vội vàng dừng xe lại: “Như Y, em sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?” Anh kéo cô tựa vào cánh tay mình.
Lúc này, mặt Như Y trắng toát, trán ướt đẫm mồ hôi, đau đến mắt cũng không mở ra được."Không sao, bụng của em bị đau chút thôi, nghỉ một lát sẽ tốt, anh lái xe đi!" Cô run run nói, không muốn đem thêm phiền toái lại cho anh.
Hoắc Doãn Văn tìm kiếm bàn tay cô, da lạnh như băng."Anh đưa em đến bệnh viện!"
"Không, thật không cần!" Như Y ngăn cản, chỉ muốn nói cho anh biết, không sao, về nhà uống thuốc giảm đau là được, nhưng cơn đau nhói ở bụng khiến cô nói không ra hơi. Đau đến mông lung, cô nhìn anh quay đầu xe, lái đến bệnh viện gần đó.
Hoắc Doãn Văn nghe được lời của bác sĩ, vẻ mặt khẩn trương buông lỏng không ít, nhìn Nhan Như Y một cái."Vậy anh ra ngoài chờ em!"
Cô cảm thấy gò má mình nóng phừng phừng, không cần soi gương cũng biết bộ mặt nhất định đỏ bừng. Cô cũng không dám nhìn anh, gật đầu một cái."Dạ!"
Anh còn không mau ra ngoài, cô thiệt xấu hổ mà!
Nhưng Hoắc Doãn Văn hình như cố ý trêu chọc cô. Vừa bước ra cửa, anh xoay người lại hỏi thăm cô: “A, đúng rồi, em chuẩn bị băng vệ sinh chưa? Nếu chưa, anh nhờ người đi mua ngay!"
"Không cần, không cần, trong túi em có!" Nhan Như Y vội vàng trả lời, sau đó nhắm tịt hai mắt lại.
Trời ạ, người đàn ông này không nên hỏi phải cặn kẽ như vậy, có được hay không!
"Cám ơn anh!" Ra khỏi phòng cấp cứu, Nhan Như Y cảm thấy vô cùng lúng túng, xấu hổ, muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
"Còn đau không?" Hoắc Doãn Văn kéo khuỷu tay cô, vừa kéo vừa tạo khoảng cách gần giữa hai người.
"Đã đỡ hơn nhiều rồi, tôi không sao, anh cũng đừng lo lắng quá!" Nhan Như Y cũng cảm thấy khẩn trương, vội đi nhanh xuống cầu thang, nhưng vì không cẩn thận nên đã bị trượt chân, ngã người về một bên.
Theo bản năng, cô ngã vào trong ngực của Hoắc Doãn Văn và anh cũng vội ôm lấy cô.
"A —— may quá, tiếc là không đếm được ở đây có bao nhiêu bậc thang!" Nhan Như Y thở phào, vừa cười vừa nói, Lúc ngẩng đầu lên, cô vừa đúng lúc đón nhận ánh mắt thâm thúy của Hoắc Doãn Văn.
Bỗng nhiên, gương mặt trở nên ửng hồng, cô vội cúi đầu xuống, nhìn sang chỗ khác.
Trên đường về, Hoắc Doãn Văn dừng xe cạnh một nhà hàng sang trọng.
"Hoắc tổng, có chuyện gì thế? Nếu như anh đang có việc, vậy tôi xuống xe ở đây cũng được!" Như Y cảm thấy ngạc nhiên, hỏi lại Hoắc Doãn Văn.
"Không có chuyện gì, cô cứ ngồi đi!" Hoắc Doãn Văn nhỏ giọng nói.
Trong lúc Như Y nghi ngờ, không hiểu chuyện gì sắp xảy ra thì một cô gái đi đến bên xe của Doãn Văn, trên tay cầm một túi thực phẩm.
Hoắc Doãn Văn nhấn cửa sổ xe!
Phía bên ngoài cửa sổ, cô gái khom người, đưa túi thực phẩm vào bên trong, nói: "Hoắc tổng, thức ăn vẫn còn đang nóng, hy vọng sẽ hợp với khẩu vị của anh!"
Hoắc Doãn Văn cầm tiền có mệnh giá lớn, đưa cho cô gái: "Làm phiền cô rồi, không cần thối tiền lại đâu!"
"Cám ơn, cám ơn!" Cô gái cảm tạ nói.
Ngồi một bên, Nhan Như Y nghĩ rằng Hoắc Doãn Văn vẫn chưa ăn tối nên gọi điện thoại đặt thức ăn. Nhưng không ngờ, cửa kính xe vừa được đẩy lên, anh bèn đưa túi tới trước mặt cô: "Đây là canh đậu đỏ, sẽ giúp giảm bớt đau bụng khi hành kinh!"
Một loại cảm giác mang tên cảm động xuất hiện trong lòng cô: "Cám ơn!"
"Không có gì!"
Xe lần nữa lại được khởi động, Hoắc Doãn Văn nhanh chóng lái xe hòa vào dòng xe đông đúc
Nhan Như Y cảm thấy mình nên làm một chuyện gì đó vì không khí trên xe có vẻ yên tĩnh lạ thường, cô bật nhạc, vừa hỏi chuyện: "Hoắc tổng, sao anh biết được chỗ này có bán canh đậu đỏ? Có phải anh thường dẫn bạn gái đến đây mua?"
Hoắc Doãn Văn chậm rãi trả lời: "bạn gái của tôi trước đây rất thích đến đây để ăn canh đậu đỏ. Hơn nữa, cô ấy cũng nói, đậu đỏ cũng rất tốt với em bé!"
"Ra thế!" Cô không biết nên tiếp tục đề tài gì tiếo theo? Nói về bạn gái của anh ta ư? Cô và anh ta vẫn chưa thân thiết để tiếp tục chủ đề này!
Xe của Hoắc Doãn Văn nhanh chóng đến trước nhà trọ củ