
Tác giả: Tũn
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 134655
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/655 lượt.
Nguyên mẹ mới biết con rể của mình, tài lực có bao nhiêu hùng hậu, chỉ là số tiền bỏ ra thì có hơn một ngàn vạn, bánh cười nhiều đủ cho thân bằng hảo hữu, hàng xóm phụ cận mỗi người đều có, hơn nữa hắn còn mời tới người tổ chức hôn lễ, hầu như mỗi ngày đều chạy tới nhà thương thảo công việc hôn lễ, chẳng khác nào chiêu cáo hàng xóm, con gái của bà muốn kết hôn, người tới chúc mừng càng thêm nối liền không dứt, để cho bà mỗi ngày cười không khép miệng, rất có mặt mũi.
So sánh với sự vui vẻ của Nguyên mẹ, thái độ Nguyên bố có vẻ bình thường rất nhiều, đối với những người đến chúc mừng thường là không có biểu tình gì, thỉnh thoảng mới bày ra nụ cười, trong lòng vẫn có chút bận tâm.
Còn Nguyên Thiên Tuệ lại có vẻ giống người ngẫu nhiên, một lát muốn bảo dưỡng mặt, một hồi muốn thử lễ phục, người làm đẹp được Bì Nhĩ Tư mời, một nhóm kéo tới kéo lui, đáy lòng cả đám cảm giác vui sướng cũng không có, thỉnh thoảng mới có thể dùng tiếng Anh cùng bọn họ nói một chút chuyện vụn vặt.
“Trời ạ! Thiên Tuệ, em thật đẹp...” Bì Nhĩ Tư vừa vào phòng, liền gặp được cô phủ lụa trắng đứng trước gương, mà người thiết kế đang giúp cô điều chỉnh quần áo nhỏ.
“A. Bà dẫn cháu đi công viên chơi.” Cô ngẩn ra mới lên tiếng.
“Công viên ở đâu?” Bì Nhĩ Tư nhớ tới trước Lạc Tư từng nói qua chuyện tại công viên hắn bị bắt nạt.
“Từ nhà chúng ta ra ngoài, rẽ trái, đến con hẻm thứ hai đi vào, là có thể nhìn thấy công viên rồi.” Nguyên Thiên Tuệ nói rất nhanh, cũng không có nghĩ quá nhiều.
“Tốt, anh đi trước tìm Lạc Tư.” Sau khi phất tay cùng mọi người, hắn liền đi ra ngoài.
“Nguyên tiểu thư, tổng giám đốc đối với cô thật tuyệt, lại có thể tự tay thiết kế trang phục cô dâu cho cô.” Ngải Thúy Tư gần hai năm mới gia nhập thiết kế sư, cũng không biết chuyện trước kia của lão bản, tưởng rằng hắn làm vì cô ấy, cho nên vẻ mặt hâm mộ.
“...” Làm sao có thể giúp cô thiết kế? Nguyên Thiên Tuệ ở trong lòng phản bác, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười yếu ớt không đáp lời.
Khẽ vuốt lụa trắng lễ phục trên người, cảm thấy cảm súc như tơ lụa. Lễ phục này thực sự rất đẹp, thiết kế nghiêng vai để lộ ra một bên bả vai của cô, làn váy chọn nhiều cánh hoa, từng mảnh từng mảnh chống lên đường cong, bên hông còn thêu mấy đóa hồng, lộ vẻ cao nhã, khuyết điểm duy nhất chính là hông của cô có chút thô, vòng eo trang phục này phải sửa lớn hơn một chút.
“Nguyên tiểu thư, cô cùng tổng giám đốc như thế nào quen biết a? Hai người vừa thấy là chung tình sao?” Sau khi nghe đến chuyện tổng giám đốc, người thiết kế đồi với tình cảm lưu luyến của họ mà tò mò hỏi.
“Chúng tôi quen biết ở Zehder.” cô nửa cúi đầu, cũng không nghĩ muốn trả lời quá nhiều vấn đề.
“Vậy chính là cô đi Zehder chơi, mới biết tổng giám đốc đúng không ?”
“Uh`m.”
“Vậy sau khi hai người quen biết, có chuyện gì vui đây?”
Nhìn lễ phục trong kính, Nguyên Thiên Tuệ lâm vào trong mạch suy nghĩ của mình, căn bản không nghe được người thiết kế đang hỏi cái gì.
Đợi thật lâu, đợi không được cô đáp lại, người thiết kế cho là cô không muốn chia sẻ chuyện hai người bọn họ, cũng không có hỏi thêm cái gì, nhún nhún vai, tiếp tục công việc bên tay.
Hắn đem lễ phục tự tay thiết kế cho cô mặc, điều này đại biểu hắn rất coi trọng cô sao? Hay chỉ là một sự bồi thường cho mẹ của con trai? Cô ko nhịn được suy nghĩ như vậy, rồi lại ko dám phủ định hy vọng quá mức xa vời.
* * *
Theo phương hướng Thiên Tuệ chỉ, Bỉ Nhĩ Tư rất nhanh tìm được công viên, vòng qua lan can đi vào, liền gặp được ko ít ông bà cụ tụ hội trong đình hóng mát ở phía trước, dường như đang vây lấy xem cái gì, hắn ko có nhiều chú ý, bước chân chuyển một cái, ven theo đường đá đi tới.
Đầu giờ chiều, phần lớn ông bà cụ cùng một ít phụ nữ trung niên mang theo trẻ nhỏ ở đây tản bộ, công viên này cũng không lớn, đi không tới mấy chục mét liền gặp được bà Nguyên đang cùng mấy người phụ nữ nói chuyện phiếm.
“Mẹ.” Từ sau khi quyết định hôn lễ, Bì Nhĩ Tư liền đổi giọng gọi người.
“Bì Nhĩ Tư, con tới rồi.” Bà Nguyên cười nói.
“Ôi... Nguyên phu nhân, đây chính là người con rể tương lai a. Quốc ngữ nói được rất tốt, dáng dấp thật sự rất đẹp trai, giống như minh tinh ngoại quốc.” Một phụ nữ lớn tiếng khen.
“Cảm ơn.” Bì Nhĩ Tư tủm tỉm đối mặt.
“Bì Nhĩ Tư, mẹ giới thiệu với con, vị này là Trương phu nhân, Lý phu nhân, Triệu phu nhân.” Bà Nguyên rất nhanh giới thiệu, trên mặt còn không che giấu được kiêu ngạo.
“Mọi người khỏe.” Bỉ Nhĩ Tư gật đầu kêu. “Mẹ, Lạc Tư ở đâu?”
“Lạc Tư à... đang cùng mấy đứa trẻ khác chơi ở bên kia.” Bà Nguyên quay đầu chỉ cầu trượt cách đó không xa.
“Vậy con đi tìm Lạc Tư trước.” Bỉ Nhĩ Tư hướng bà gật nhẹ đầu, liền đi theo hướng bà chỉ.
Xuyên qua mấy hàng cây thấp, hắn nhìn thấy bên trên bậc thang cầu trượt có mấy đứa trẻ đang đùa, nhưng cũng không có thấy bóng dáng của Lạc Tư, những thiết bị chơi trò chơi khác cũng không thấy.
Lạc Tư đâu? Bì Nhĩ Tư nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ở bên lùm bụi rậm khác nhìn thấy một màu tóc nâu, hắn nghĩ phải là Lạc Tư rồi.
* *