
Tác giả: Tân Hủy
Ngày cập nhật: 04:41 22/12/2015
Lượt xem: 134620
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/620 lượt.
bóng dáng ướt đãm trong mưa của anh… Hình ảnh đó giống như một loại bùa chú đầy ma mị dây dưa trong đầu cô, làm cách nào cũng không xua tan đi được .
Anh nói có đồ phải trả cho cô, rốt cuộc là cái gì? Nghi vấn này ở trong đầu cô ngày càng lớn mạnh, chiếm cứ suy nghĩ của cô.
Tô Ái Thanh lâm vào trầm tư, nhìn chằm chằm quang cảnh thành phố màu xám tro ngoài cửa sổ . Cả người ngây ngẩn, cho đến khi tiếng nhạc chuông điện thoại di động kêu lên mới kéo cô về với thực tế .
Đã gần sáu giờ tối rồi, cô đoán có lẽ là biên tập của Nhà Xuất Bản gọi tới thúc giục bản thảo nên cô không nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình mà lập tức bắt máy.
“Ái Thanh phải không ?”
Quả nhiên, là giọng nói nhẹ nhàng của biên tập.
“Vâng.”
“Hôm nay cô đã hoàn thành xong bản thảo phải giao chưa ?” Biên tập trực tiếp hỏi.
“Vâng, Tôi cũng đang làm đến những trang cuối rồi, chắc sẽ sớm hoàn thành thôi “ Cô không nhanh không chậm đáp lại.
Biên tập dừng lại, che điện thoại lại, tựa hồ như đang cùng người nào nói chuyện , sau vài giây liền hướng về phía cô giao phó.”Sau khi hoàn thành thì chúng ta hẹn gặp nhau nhé,tôi muốn cùng cô bàn bạc một case mới”
Ngồi một mình trong không gian rộng rãi , thoải mái như thế này, Ái Thanh càng nghĩ càng kỳ quái ——
Biên tập mời ăn cơm đã làm cô giật mình không ít, nay lại lựa chọn phòng ăn cực kì cao cấp, hơn nữa còn đặc biệt đặt phòng riêng?
Cô chỉ là một kẻ biên dịch sách không có danh tiếng, lại càng không phải là biên dịch viên cho những cuốn sách bestseller , đột nhiên lại được biên tập tốn công sức an bài một bữa cơm, điều này không khỏi làm cô sinh nghi.
Cửa phòng ăn bất ngờ được khẽ đẩy ra, thảm Ba Tư thảm lót sàn hấp thu hết tiếng bước chân đang tới.
Tô Ái Thanh cảm thấy có người sau lưng, vội vàng quay đầu thì thấy người vừa bước vào không phải là người phục vụ, cũng không phải là biên tập, mà là ——
“Em đã đến rồi.” Huyền Diệu Phong hướng về phía cô mỉm cười, hết sức mê người.
Quả thật, cô lại bị lừa gạt!
Ái Thanh đương nhiên không thể nở nụ cười đáp lại anh được, cô căm giận trừng mắt, nhịp tim cũng không chịu khống chế mà đập càng lúc càng nhanh.
Mắt thấy Huyền Diệu Phong đang tới gần, Ái Thanh chợt đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Ái Thanh!” Huyền Diệu Phong lập tức chắn ngang trước mặt cô.
Cô khẽ nhíu hàng lông mày lá liễu, cô không thể thoát ra khỏi lá chắn cao lớn ở trước mặt nên cảm thấy cực kì tức giận , mặt cô đỏ bừng lên , cảm giác mình giống như chú thỏ bị nhốt ở trong lồng, mặc anh trêu chọc.
“Thật xin lỗi.” Huyền Diệu Phong ngưng mắt nhìn cô, đột nhiên nói ra lời tạ lỗi.
“Tránh ra.” Ái Thanh khước từ , không muốn cùng anh có bất kỳ liên hệ nào nữa.
Vết thương chồng chất trong lòng còn chưa khỏi hẳn, cô không có sức cùng anh chơi trò chơi đuổi bắt này,cô cũng không phải là con rối nhảy múa theo ý anh, bởi vì cô hiểu cuối cùng cô sẽ chỉ là người thua cuộc.
Huyền Diệu Phong cầm lấy tay cổ tay mảnh khảnh của Tố Ái Thanh, ôm lấy cô vào lồng ngực , ôm thật chặt.
Trong phút chốc, Ái Thanh như quên hô hấp, cố gắng trấn áp trái tim đang đập kịch liệt khi hai khuôn ngực chạm vào nhau.
Anh há mồm, lại mím môi, cuối cùng vẫn chỉ phun một câu xin lỗi,đó là tiếng nói phát ra từ nội tâm, thật sâu sám hối.”Tôi không muốn nghe lời xin lỗi của anh!” Cô ở trong ngực anh, nức nở nói.”Tôi muốn đi về.” Cô không còn là đứa con gái ngốc nghếch để anh bỡn cợt trong bàn tay nữa.
Hai bàn tay ấm áp chạm vào lồng ngực đẩy anh ra,lồng ngực này thật ấm áp, cũng là nơi mà cô từng tha thiết muốn dựa vào, thế nhưng tất cả chỉ là ĐÃ TỪNG .
Huyền Diệu Phong một tay nắm ở hông của cô, một tay giữ chặt ót cô, cúi đầu hôn lên cái miệng đang không ngừng lải nhải kia, nụ hôn len lỏi mang theo nỗi nhớ nhung ngập tràn cùng áy náy không thôi.
Trên cổ Huyền Diệu Phong có mùi thơm nhẹ nhàng , khoan khoái,mùi hương ấy quyến luyến tận sâu trong trí nhớ của Ái Thanh, đó là mùi nước hoa mà khi còn yêu nhau anh rất hay dùng….
Mùi hương quen thuộc đầy hoài niệm thoang thoảng bên mũi, giống như mê hương làm mê say thần kinh của cô, ăn mòn từng tế bào trong cơ thể cô.Trong nháy mắt, nước mắt xông ra đầy hốc mắt.
Huyền Diệu Phong thưởng thức tư vị hơi mặn chát, bừa bãi đoạt lấy đôi môi thơm mềm mại của Tô Ái Thanh , buông thả tình cảm đã bị đè nén thật lâu trong lòng anh, cảm xúc giống như núi lửa bộc phát, không thể thu hồi lại được.
Quả thật, Huyền Diệu Phong vẫn hiểu rõ Ái Thanh, qua nhiều năm như vậy, cô một chút cũng không thay đổi.
Là người con gái đơn thuần , thiện lương, là người biết suy nghĩ. . . . . .
Tô Ái Thanh là người tình thâm nghĩa trọng, thế nhưng anh lại tàn nhẫn trả thù cô…
Anh đã bị hận ý che mắt không còn sức phán đoán.Anh cứ thế khăng khăng cho rằng cô là người phản bội , là người cùng một giuộc gống ba cô , chỉ biết yêu tiền tài nên nhẫn tâm rời khỏi anh.
Đó là sai lầm! Suy nghĩ ấy