
Tác giả: Quý Hồng
Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015
Lượt xem: 134697
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/697 lượt.
của quán trọ này bán cho anh, đây sẽ là nơi chúng ta nghỉ phép, anh chỉ mong hai ngày này chúng ta yên bình ở bên nhau.”
Hắn hướng về phía lò sưởi nói chuyện, giống như là nói cho ánh lửa nghe chứ không phải cô.
“Nếu như anh cho rằng tôi cho anh hai ngày bình yên bên nhau là có thể thay đổi được nỗi hận trong tôi vậy thì anh sai rồi.” Quan Ngân Hà đè nén nội tâm, cô quay mặt lại nhìn hắn bị ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt anh tuấn. “Tôi sẽ không yêu anh nữa, anh muốn tôi giao mình cho anh lần nữa như vậy cũng chỉ là dục vọng, không phải tình yêu.”
Cô vô tình nói sau đó bỗng dưng đứng dậy, cao ngạo lạnh lùng trước lò sưởi bỏ ví da, cởi áo choàng tắm của mình, cơ thễ hoàn mỹ hiện ra tước ánh mắt kinh ngạc của hắn.
Lôi Ai Sâm kinh ngạc, không thể tin nổi cô lại dễ dàng giao mình cho hắn.
“Nếu như anh tham lam muốn có tình yêu của em thì sao?” Đè nén ham muốn, hắn vươn tay kéo cơ thể cô vào ngực. “Xin hãy tin tưởng anh, anh thật sự không làm chuyện gì có lỗi với em! Ban đầu anh có lợi dụng Allen Cát để đoạt lại quyền kinh doanh ngân hàng Phỉ Lâm nhưng sau đó anh thay đổi chủ ý, hơn nữa xa cách Allen Cát, hoàn toàn không có tình cảm gì với cô ta, bọn anh trong sạch.”
Bàn tay vuốt lưng cô, ngón tay cuốn lấy mái tóc dài của cô, hắn lẩm bẩm giải thích.
Đường cong cơ thể của cô dán vào người hắn làm cho dục vọn của hắn sắp nổ tung.
“Xem như anh nói thật, hôm nay cũng chỉ là dục vọng.” Giọng nói của cô kiên trì, vô cùng kiên trì nhưng nội tâm thật ra đang dao động.
Nếu như tất cả điều hắn nói đều là sự thật vậy thì là cô hiểu lầm hắn, năm đó hành động chia tay thật sự là ngu xuẩn.
Hắn than thở, nâng khuôn mặt lạnh lùng của cô lên cúi đầu hôn đôi môi quật cường, giọng kiên định nói “Anh sẽ khiến em bỏ đi sự kiên trì.”
Lòng của cô hoảng hốt muốn đẩy hắn ra nhưng đã không kịp.
Hắn cường thế muốn hấp dẫn làm động lòng cô, cô không thoát được cái ôm của hắn, không thể làm gì khác hơn là chứng minh cô không thương hắn, cả đêm phát tiết dục vọng lên hắn, xem hắn như là đối tượng mà cô lợi dụng.
Nhưng mà có thể dễ dàng vậy sao?
Sáng sớm ánh nắng chiếu vào giường.
Quan Ngân Hà tỉnh lại trong ngực Lôi Ai Sâm.
Cơ thể trần trụi xinh đẹp của cô bị hắn bao vây, kết hợp với nhau, hắn cú đầu chờ cô tỉnh lại để trao một nụ hôn, trong đầu nhớ lại hình ảnh đẹp tối qua.
Đó là khát vọng bốn năm qua của hắn, rốt cuộc hôm qua đã được toại nguyện.
Về sau hắn sẽ không bao giờ buông tay nữa.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
“Em xong chưa?” Giọng nói trầm thấp từ bên ngoài truyền đến.
“Tôi cần mười phút, anh không cần chờ tôi, anh cứ ăn trước đi.” Cô nhanh chóng rời khỏi tủ quần áo trốn vào trong phòng tắm.
Tim nhảy thình thịch, cô nghĩ muốn bỏ đi tình cảm dành cho hắn thế nhưng bỏ thế nào cũng không hết được.
Làm sao đây?
Hốt hoảng suy nghĩ, cô rửa mặt xong quay lại tủ quần áo chọn một áo cao cổ màu tím cùng quần jean, ăn mặc bình thường, đem những vết hôn khắp cơ thể giấu đi, tức giận không muốn cho hắn thấy nửa phần.
Bước ra khỏi phòng cô liền thấy hắn.
“Cùng nhau ăn đi, không có em bên cạnh sẽ mất đi thi vị của bữa sáng.” Lôi Ai Sâm không rời đi ăn sắng trước mà kiên nhẫn đứng trước phòng đợi cô.
Ai quản bữa sáng của hắn có thi vị không chứ?
Cô buồn bực đi về phía trước, đẩy cửa kính ra ngồi xuống bàn anh sáng cạnh ven hồ, vén khăn ăn màu trắng lên nhìn bữa ăn phong phú trên bàn.
Ý nghĩ trong lòng cô lập tức sụp đổ!
Bữa ăn sáng đẹp như vậy nhất định không thể mất đi thi vị.
Không đợi hắn ngồi xuống, cô bắt đầu thưởng thức món salad.
Hắn kéo ghế ngồi đối diện với cô. “Tối hôm qua tiêu tốn nhiều thể lực em phải ăn nhiều một chút.”
Đem bổ sung lại thể lực đã mất thật tốt.
“Khụ khụ khụ.......” Hắn mỉm cười hại cô không cẩn thận bị sặc.
“Ăn chậm một chút không ai giành với em.” Hắn còn dám nói, trên mặt còn treo nụ cười vô tội.
Cô tức giận quay đầu đi nhìn hoa sen trên mặt hồ chứ không nguyện ý nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn.
“Không ăn sao?Hay em muốn anh đút cho em?” Nói xong hắn trực tiếp đứng dậy.
Sáng sớm nay tinh thần hắn tốt vô cùng, nguyện ý phục vụ cô.
“Làm ơn ngồi xuống, tôi sẽ tự ăn.” Quan Ngân Hà nhanh chóng cầm chiếc thìa bằng bạc lên.......không dám nghĩ hắn dùng hình thức ám muội uy hiếp cô.
“Thật đáng tiếc, anh còn tưởng rằng có cơ hội.......” Hắn cười đến ám muội.
“Câm miệng!” Trong nháy mắt sắc mặt trắng hồng, đầu cô thấp đến nỗi sắp đụng tới chén canh.
Không thể tưởng tượng nổi hai ngày nghỉ.
Hai ngày này Lôi Ai Sâm khá hài hước,cô lại gỡ bỏ sự phòng bị với hắn, ban ngày ở chung với hắn rất yên bình, ban đêm thì hắn hấp dẫn không buông cô ra, cô trầm luân trong dục vọng do hắn tạo ra.
Quán trọ ven hồ lại lần nữa lưu lại kỷ niệm của bọn họ.
Khi cô ngồi bên cạnh hắn lúc rời khỏi đây bằng máy bay,tâm tình của cô không phả nhẹ nhõm mà là nặng nề khổ sở.
Phần ký ức này chỉ có thể lưu lại trong đầu nhớ đến già.
Sau khi trở lại