Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tổng Giám Đốc Muốn Làm Thuê

Tổng Giám Đốc Muốn Làm Thuê

Tác giả: Hồng Hạnh

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 134455

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/455 lượt.

Lễ tình nhân, bạn có cảm thấy cô đơn không?
Ban đêm, khi bên cạnh người khác lại có bạn trai để ôm ấp, còn bạn lại chỉ có thể ở nhà ôm cái gối ôm lạnh lẽo, bạn... không cảm thấy lạnh sao?
Các bạn đang rất cô đơn, chúng tôi hiểu.
“Món quà đặc biệt ngày Lễ tình nhân” đặc biệt chuyên thiết lập dành cho phái nữ, tiêu chí phục vụ của chúng tôi là: khách hàng là thượng đế, phục vụ chu đáo ân cần, chất lượng hàng đầu, không từ chối bất kỳ yêu cầu nào.
Hàng của chúng tôi đầy đủ màu sắc, chất lượng hảo hạng, đạt tiêu chuẩn.
Quan trọng hơn là, bản thân cô ấy cũng rất thích thú và không thấy phiền.
Các đồng nghiệp nữ cũng tự phát bắt ép cô, khiến cô phát huy năng lực của mình đến mức tận cùng, dù sao cũng không uổng phí!
“Uông Uông, cô có cần thiết phải chạy như ma đuổi vậy không? Chẳng lẽ cô không thể ra khỏi cửa sớm hơn một chút à?” Đồng nghiệp A không nhịn được liền góp ý, có lẽ đây là lần thứ ba trăm sáu mươi lăm rồi.
“Dạ.” Uông Bội Nhu vội vàng đứng nghiêm ngay ngắn lại, mười phần cung kính nhìn đồng nghiệp A trả lời: “Vâng, cảm ơn, sau này tôi sẽ cố gắng nỗ lực tuân thủ.”
“Đừng để ý tới cô ấy, cô ấy lại giở trò khiến người khác chú ý nữa rồi.” Đồng nghiệp B vội vàng lôi kéo đồng nghiệp A ra, vừa nhìn Uông Bội Nhu cùng khuôn mặt hề của cô.
“Đúng vậy đó, cô ấy rảnh quá nên nghĩ cách muốn hấp dẫn ánh mắt quan tâm của mọi người, thật nhức đầu!”
Nghe các đồng nghiệp phê bình như vậy, Uông Bội Nhu không giận còn hướng về phía bọn họ cùng cúi đầu 90 độ mà nói: “Cám ơn các vị tiền bối đã khích lệ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa.”
“Ai thèm khích lệ cô chứ!”
Đây chính câu nói cô nhận được từ đồng nghiệp, lần này so với lần trước cũng không có gì khác biệt.
Mắt trông thấy đồng nghiệp đã đi xa, khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười rất vui vẻ của Uông Bội Nhu trong nháy mắt liền xụ xuống, trông giống như bong bóng xì hơi vậy. Nếu lúc này để cho đồng nghiệp khác trông thấy, chắc chắn họ sẽ nghĩ là đã gặp quỷ, bởi vì... ‘Làm sao có thể như thế được? Hạt vui vẻ cũng sẽ có lúc buồn sao?’
Làm sao có thể như thế được!
May mắn là Uông Bội Nhu chỉ duy trì trạng thái buồn đó trong vòng ba giây, liền lập tức lấy lại tinh thần vui vẻ như ban đầu, còn miễn cưỡng tự nhủ với mình: “Mặc dù mọi người không coi trọng sự tồn tại của mình, nhưng không sao, mình sẽ tiếp tục cố gắng hơn, cho đến khi tất cả mọi người quý mình, tôn trọng mình mới thôi!” Đây chính là mong muốn của cô.
Vừa nói cô vừa làm động tác cố gắng bằng hai quả đấm nhỏ ở trước ngực, nhằm tự khích lệ mình.
Còn nói thầm trong miệng “Tôi sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu, mọi người hãy chờ xem!”
Mới về đến chỗ ngồi, chưa được bao lâu, thì Giám đốc Trần, người lãnh đạo trực tiếp của cô đã bắt đầu trách mắng, kiếm chuyện với cô rồi.
“Uông Uông, nãy giờ cô biến đi đâu vậy? Hôm nay cô đúng chín giờ mới bước vào công ty, cô tin tháng này tôi cắt hết toàn bộ tiền chuyên cần và tiền thưởng của cô không?” Vừa nói anh vừa lấy ra một xấp chứng từ thật dày, nặng nề quăng lên bàn của cô “Tối hôm qua, trước khi tan ca không phải tôi đã bàn giao và dặn dò cô, muốn cô đem toàn bộ xấp tài liệu này đi sao chép, nay thậm chí một bản cô cũng không có in!”
Uông Bội Nhu nghe vậy, tức khắc từ trên ghế nhảy dựng lên, bộ dạng gấp gáp giống như mông của mình đang bị lửa thiêu vậy “Oa oa... Cấp trên xinh đẹp tuyệt vời của tôi, tôi thực sự quên lời của ngài rồi, tôi thật sự là đồ ngốc, ô ô... Tôi đáng chết, tôi vô dụng, tôi lập tức... lập tức đi làm ngay”, tay đã cầm phần tài liệu thật dày, nhưng bởi vì nóng lòng, không cẩn thận khiến cả phần tài liệu rơi tán loạn trên mặt đất, cô vừa nhặt vừa nói xin lỗi “Quản lý thân ái và anh minh của tôi, tôi không cố ý , tôi thật sự là quá bất cẩn, sơ ý và lơ là , tôi thật không cố ý...” Cô bị Trần Di Tĩnh - người lãnh đạo trực tiếp của cô đá một cước bên phải, rất tức giận mắng: “Cô đúng là đầu heo, tài liệu này phải sắp xếp lại theo thứ tự, cô đừng để lộn xộn đó...” Mới qua một lát thôi, hiện trường vốn hỗn loạn đã được giải quyết xong, chỉ còn lại một mình cô dáng người nhỏ bé đứng bên cạnh máy photocopy, dù vất vả nhưng vẫn nhủ thầm “Phần này phải in hai mặt... Phần này phải in mười hai lần, còn phải đóng thành 1 cuốn...” Bởi vì máy photocopy được đặt tại góc khuất nhất trong công ty, một nơi hết sức kín đáo lại ít người qua lại, cho nên mỗi khi Bội Nhu một mình ở đây sao chép tài liệu thì cũng là lúc cô buông lỏng lòng mình nhất.
“Kỳ lạ quá? Mình đến đây làm cũng đã hơn nửa năm rồi, tại sao mình vẫn không được lòng bọn họ?” Vừa in tài liệu cô vừa tự nói với chính mình “Tại sao mọi người ai cũng chỉ biết quát tháo sai bảo mình làm việc, mà không người nào chịu cho mình tham gia vào nhóm của bọn họ vậy?”
Từ ngày đầu tiên khi cô bước chân vào Dương Thăng, cô đã xác định và hạ quyết tâm phải trở thành một đồng nghiệp dễ thương và tốt bụng, khiến mọi người đều phải yêu mến cô.
Khát vọng của cô là nhận được ánh mắt quan tâm của mọi người!
Và quả thật cô cũng đã làm được, chỉ bước vào công ty được hơn