Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tổng Giám Đốc Thật Lạnh Lùng

Tổng Giám Đốc Thật Lạnh Lùng

Tác giả: Mạnh Ny

Ngày cập nhật: 03:33 22/12/2015

Lượt xem: 134659

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/659 lượt.

thể đối xử với tôi như vậy, giờ mới nói những lời này, có ý nghĩa gì nữa. Tôi đã chết tâm rồi, không dám hy vọng gì nữa, chỉ muốn bình lặng sống qua ngày cùng Phàm Phàm mà thôi.”
“Phàm Phàm….Phàm Phàm cũng là con của anh, em không thể phủ nhận chuyện này được, đôi mắt của con bé chứng minh nó là người nhà họ Long.”
Cô nhíu nhíu mày, cũng không định giải thích gì.
“Em muốn cùng con bình lặng sống qua ngày, vậy còn anh thì sao? Để mặc anh một người sống cô độc cả mười năm, hai mươi năm, hay là cả đời?”
“Anh chính là ngôi sao cao cao xa xa nơi chân trơì…….. tôi thật không dám hy vọng gì nữa. Anh tha cho tôi đi! Buông tha tôi đi! Đừng cho tôi bất kỳ hi vọng gì nữa cả.” cô run run giọng nói.
“Amanda….” Anh ngồi sụp xuống giường, lấy tay bụm mặt, dòng lệ chảy ra từ kẽ tay. “Em có xem thường một người đàn ông mà lại khóc không?”
“Long……” cô cả kinh, chưa bao giờ thấy anh khóc, trước giờ anh luôn vững vàng như một ngọn núi.
“Dù sao…… một người đàn ông không phải ngày nào cũng là ngày hắn mất đi người yêu dấu nhất.” giọng anh mang theo tiếng khóc.
Cô đẩy tay anh ra, anh cắn răng, trong đôi mắt anh giờ không còn lạnh lùng cao ngạo gì nữa, chỉ còn màu sắc ảm đạm, đau đớn muốn chết.
“Đừng như vậy….” cô cũng không chịu được nữa, khóc lớn.
“Tha thứ cho anh được không?”
Nước mắt cứ rơi mãi, cô gật mạnh đầu.
“Không ngờ là em lại thích khóc như vậy.” Anh thương tiếc gạt nước mắt cho cô.
“Anh không thích thấy em khóc, cho nên em đều không khóc trước mặt anh.”
Anh đau lòng nói. “Về sau, em muốn khóc cứ khóc, muốn cười cứ cười, anh sẽ không la mắng nữa. Đừng bao giờ khóc sao lưng anh nữa, về sau anh chỉ muốn làm em cười thôi.”
Họ ôm chặt nhau.
Anh vùi mặt vào cổ cô, hít lấy hương thơm của riêng cô, cảm thấy thật ấm áp. “Sao em lại ở chỗ này?”
“Sau khi biết mình mang thai, em liền quyết định ra đi. Bởi vì em biết anh sẽ không cho em giữ lại đứa bé, thêm nữa, anh cũng sắp kết hôn. Hôm đó, sau khi liveshow kết thúc, em lên máy bay rời đi, tới Hồng Kong lại không biết nên đi đâu nữa, liền đáp máy bay đến Trung Quốc. Sau đó mơ mơ màng màng ngồi xe khách, đổi xe lửa lại ngồi thuyền, mãi cho đến nơi này. Nơi này không ai biết em là ai, thế nên em ở lại.”
Cô nói tiếp, “Em thích nơi này, lần đâu tiên thấy thì đã thích rồi. Người ở đây dùng lời ca để nói chuyện với nhau, thật là thần kỳ. Mọi người cũng rất quan tâm em, em ở đây sinh Phàm Phàm, ai cũng thích Phàm Phàm, bé là bảo bối của cả thôn đó.”
“Con rất giống em, có thiên phú về ca hát, nếu được dạy dỗ tốt, con sẽ không thua kém gì em.”
Cô bật cười. “Anh đúng là người làm ăn. Nếu con có hứng thú với nghiệp ca hát, thì để con tự quyết định, em không muốn ép buộc con, quá khổ cực và mệt mỏi, em thà rằng con cứ bình bình đạm đạm sống cả đời, không cần khổ cực như em.”
Anh ôm cô, cảm giác thỏa mãn, không thể tin được, đời này anh lại được ôm cô lần nữa.
“Amanda, em thật chịu tha thứ cho anh sao?”
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút. “Em đã từng nghĩ cả hàng vạn lần, nếu anh xuất hiện, em sẽ mắng anh tối tăm mặt mày, còn phải nghĩ hết biện pháp hành hạ anh. Cho anh biết thế nào là đau khổ, để anh nếm thử đau khổ mà em đã chịu. Nhưng khi anh xuất hiện thật, em lại quyết định tha thứ cho anh. Em biết anh cũng đã rất đau khổ rồi, sao còn phải hành hạ nhau thêm nữa? Em yêu anh không cần lý do.”
“Cám ơn em.” Một tiếng cảm tạ này, không chỉ dành cho cô, mà còn là các vị thần linh, cảm ơn đã cho cô xuất hiện trong cuộc đời anh, để cuộc đời anh được đầy đủ.
Lúc Phàm Phàm về đến nhà, thì thấy ông chú và mẹ ôm nhau mà khóc. Chú đẹp trai thấy bé thì cũng ôm lấy bé.
“Phàm Phàm đây là ba con.” Amanda nghẹn ngào nói.
“Ba?” bé vừa hưng phấn vừa mong đợi. “Chú là ba con?! Có phải cũng giống như bò con có ba?”
“Đúng, ta là ba con.” Anh ôm lấy cô bé, đây là tiểu công chúa của anh đó nha!
Bé cười, nụ cười thật chói mắt, vui vẻ lây sang anh, anh không khỏi cảm thấy sự kỳ diệu của huyết thống,bé có đôi mắt tương tự anh, còn hình dáng thì giống Amanda. Đây là bảo bối của anh, là bảo bối của anh và Amanda.
“Con rất vui, rất rất vui, ba đừng bao giờ đi đâu nữa nha…….” Bé mím môi khóc nấc lên.
Amanda xúc động. Bé mồ côi cha nên sớm trưởng thành, luôn rất nghe lời, không hỏi gì về ba, nhưng tâm hồn nhỏ bé đã sớm biết mình không giống những người khác, bé không có ba.
Thật lâu sau, ba người mới bình tĩnh lại, thôi khóc, nhìn nhau cười.
“Anh đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?”
“Muốn, Phàm Phàm đói bụng.” tiếng trẻ thơ vang lên, làm hai người lớn bật cười.
Trong căn phòng nhỏ, cô bận rộn vừa rửa rau vừa nấu ăn; Phàm Phàm ở bên cạnh nhanh nhẹn giúp cô. Ánh nắng ấm áp từ bên ngoài chiếu vào, in bóng một lớn một nhỏ, xa xa là núi rừng trùng điệp xanh tươi, khói bếp lượn lờ. Từ nơi nào truyền lại tiếng chó sủa, tiếng người mẹ gọi đứa con ham chơi về ăn cơm. Bình yên hạnh phúc như bao phủ cả ngôi làng, tràn vào căn phòng nhỏ này.
“Những thứ này đều là em tự trồng, có một ít là hàng xóm cho, chỉ là những món đơn