Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tổng Hợp Ngôn Tình HE

Tổng Hợp Ngôn Tình HE

Tác giả: Nhiều Tác Giả

Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015

Lượt xem: 1341923

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1923 lượt.

xuống dưới nhà nên dì Trầm Nguyệt phải lên phòng nói chuyện với cô, vì thế lần này cô cũng nghĩ rằng người ngoài cửa là dì Trầm Nguyệt, không hỏi nhiều đã mở cửa ra, ai ngờ người đứng bên ngoài không phải dì Trầm Nguyệt, mà là Lương Mạc Sâm!
Hắn ta cao hơn cô nhiều, cô đã quên trong tiểu thuyết tả hắn cao bao nhiêu, An Vân Thương lại vừa mới xem phim hài nên đầu óc chưa kịp suy nghĩ, vì thế điều đầu tiên cô nghĩ đến khi nhìn thấy chiếc cằm của Lương Mạc Sâm là hắn cao hơn cô rất nhiều.
Cô nhìn lên, mệt mỏi hỏi hắn: “Anh tìm tôi có việc gì không?”
Ý là có chuyện gì nói mau, cô chưa ăn xong cơm, phim còn chưa xem hết kia kìa.
“Mấy ngày nay cô ở lì trong phòng là muốn trốn tôi sao?” Lương Mạc Sâm cúi xuống nhìn An Vân Thương, phát hiện cô đang mặc một bộ áo ngủ, tóc buộc tạm, gương mặt để mộc, tuyệt đối không giống phong cách trước đây của cô. Cô tự giam mình trong phòng đã rất lạ, nhưng lại còn xuất hiện lôi thôi lếch thếch trước mặt hắn ta thì đúng là không thể tưởng tượng được! Tại sao cô càng ngày càng trở nên kỳ quái như vậy?
“Anh hai ơi, có phải anh mắc bệnh tự kỷ nặng phải không? Tại sao lại nghĩ tôi không ra khỏi phòng là vì muốn trốn anh?” An Vân Thương che trán, suýt nữa đã bật cười sằng sặc. Không phải cô trốn Lương Mạc Sâm, mà cô đang trốn tình tiết của cuốn tiểu thuyết này, và tất cả những diễn biến xảy ra sau đó.
Nếu chỉ cần đối phó với một mình nam chính, cô sẽ không tự giam mình ở trong phòng như thế này. Vấn đề là, người muốn hại cô… không chỉ có một mình tay nam chính.
“An Vân Thương, cô đang có âm mưu gì phải không? Tôi thấy trong khoảng thời gian này cô có những hành động rất khả nghi.” Lương Mạc Sâm bước tới gần, đưa tay nắm lấy cằm của An Vân Thương. “Sao tôi cứ có cảm giác lúc trước cô nói không thích tôi chỉ là lời nói dối. Có phải cô vẫn còn thích tôi nên đang giở chiêu trò mới để thu hút tôi phải không?”
Oan quá! An Vân Thương bái phục trình độ tự kỷ của Lương Mạc Sâm.
Cô tránh cánh tay của Lương Mạc Sâm, sau đó dùng sức đấm nhẹ vào ngực hắn ta, cười nhạt: “Anh yên tâm, tôi nói là giữ lời, đúng là lúc này tôi hoàn toàn không có hứng thú gì với anh cả!”
Có là kẻ mù cô cũng không bao giờ thích một người như Lương Mạc Sâm!
Lương Mạc Sâm thuận thế bắt lấy tay cô, cười tà: “Tốt nhất cô nên nhớ kỹ lời mình đã nói, đừng để một ngày nào đó đột nhiên lại nói lúc trước là vì bất đắc dĩ, sau đó tiếp tục bám lấy tôi.”
An Vân Thương nhếch miệng, cũng không trả lời, nhưng ánh mắt vừa lạnh lùng vừa khinh thường đã tỏ rõ thái độ của cô.
Lương Mạc Sâm hơi cảm thấy xấu hổ, hắn ta buông tay An Vân Thương, hừ lạnh rồi xoay người đi về phòng của mình.
Thấy Lương Mạc Sâm đã đi khỏi, cô cũng lập tức trở về phòng, đóng cửa đánh “Sầm!” khiến Lương Mạc Sâm vừa đi được mấy bước phải dừng lại, ngạc nhiên quay đầu nhìn cánh cửa vừa đóng chặt.
An Vân Thương thực sự không thích hắn sao? Hắn còn chưa đi xa mà cô đã đóng sầm cửa lại. Nếu là trước đây cô nhất định sẽ đứng ở cửa, cười khúc khích nhìn theo bóng lưng của hắn, hiện tại… hắn cảm thấy được sự lạnh lùng của cô đối với mình.
Lương Mạc Sâm nghĩ con người cô trước và sau thật quá tương phản, làm cho hắn ta nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.
- -
Buổi tối An Vân Thương nhận được cuộc điện thoại của Tưởng Nguyệt, cô ấy hỏi thăm vài câu, lời qua lời lại cuối cùng vẫn không nhịn được mà trách cô.
“Vân Thương, sao mấy ngày nay cậu không liên lạc với mình? Sau bữa tiệc hôm đó mình và cậu chưa gặp nhau thêm lần nào đó.”
Thực ra lúc màn hình điện thoại hiện lên tên của Tưởng Nguyệt, An Vân Thương đã biết chắc chắn hôm nay không thoát khỏi ma trảo của cô ấy. Cô hít sâu lấy hơi, cười híp mắt bắt đầu nói: “Mấy ngày nay mình ở nhà dưỡng thương mà, nghỉ ở nhà tiện thể xử lý một ít việc vặt nên không có thời gian gọi lại cho cậu. Có phải cậu định hù mình mất ngủ không? Nghe giọng nói của cậu ai oán quá.”
“Ách, mình lại không biết cậu bị mắc chứng mất ngủ từ bao giờ đấy…” Tưởng Nguyệt cúi đầu cười ra tiếng, cô âm thầm liếc sang một người ngồi gần đó, sau đó mới nói tiếp: “Mà có một người khác cũng đang nhớ cậu đấy.”
“Cái gì? Chỗ cậu có người nào đang nhớ mình à? Có phải chính là cậu không? Vậy ngày mai cậu sang đây chơi với mình đi.” An Vân Thương không để tâm tới câu nói đùa của Tưởng Nguyệt, cô thấy Tưởng Nguyệt là một cô gái tốt, rất đáng để kết bạn.
“Cứ quyết định như thế nhé, ngày mai mình sẽ sang nhà cậu.”
“Được, nhớ mua đồ ăn cho mình, mấy món cay cay ấy, mình rất thích ăn cay.” Nhân cơ hội này An Vân Thương mè nheo với Tưởng Nguyệt, cứ nói đến ăn là nước miếng trong miệng lại ứa ra.
“Giờ cậu lại thích ăn vặt, mình nhớ trước kia lúc còn đi học cậu vẫn thường hay kêu ca không thích mấy món ăn vặt vì nó dễ béo mà…” Bắt được một điểm nghi ngờ, Tưởng Nguyệt bắt đầu tra hỏi.
Quá đáng tiếc, nhưng đấy là cái cô ngốc An Vân Thương trước kia thôi, An Vân Thương bây giờ đã khác, cô thấy vóc người của mình hiện tại cũng không tệ, không cần phải giảm cân, cho nên muốn ăn gì thì ăn nấy thôi,


Pair of Vintage Old School Fru