
Tác giả: Tửu Tiểu Thất
Ngày cập nhật: 03:33 22/12/2015
Lượt xem: 134911
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/911 lượt.
u đó, tôi không bao giờ ăn sầu riêng nữa.
Tôi đứng chân trần trên ghế sô pha phòng khách, học theo bọn trẻ con cố gắng nhảy một cái, vừa nhảy vừa hỏi Sử Lộ: “Sử Lộ, Sử Lộ, chân của tôi có đẹp không?”
Sử Lộ thả con chuột ra, từ từ quay người lại. Cậu ta tựa cằm trên thành ghế dựa, nhìn chằm chằm tôi, dường như đây là một vấn đề rất khó trả lời.
Nhờ phúc của hai kẻ biến thái Tống Nhược Cốc và Lão Lục, bây giờ tự tin của tôi bùng lên mạnh mẽ. Từ trước đến nay, phụ nữ chưa bao giờ bất mãn vì bản thân mình đẹp.
Tôi vừa ăn cơm vừa nói với Sử Lộ chuyện ngày hôm nay xảy ra ở sân vận động. Sử Lộ nghe xong cảm xúc bình thường, cậu ta nói: “Không nhìn ra giá trị thị trường của cậu.”
“Cậu không cảm thấy Lão Lục kia Cái kia sao?” Vừa nghĩ đến chuyện buồn nôn là cậu ta có suy nghĩ muốn đổi bạn gái, lại nghĩ đến cái nhìn thèm muốn của cậu ta với tôi, tôi lại cảm thấy rét run.
“Người nào? Cậu nói sinh hoạt cá nhân rất bừa bãi sao? Như thế, “ Sử Lộ gật đầu, “Cậu ta sống vào bốn mươi năm trước chính là lưu manh, nhưng bây giờ thời đại nào rồi. Cậu không nhìn thấy sao, người này muốn ăn đòn người kia còn muốn ăn đòn hơn. Cậu chỉ cần đừng phải người như thế là được. Cậu cũng chẳng cần suy nghĩ làm gì, tôi đoán bọn họ chỉ đùa thôi, cũng không thích cô gái trinh tiết liệt nữ[1'> như cậu.” Sử Lộ nghiêm túc nói xong, khiến cho tôi không cách nào thấy mối liên hệ với cô gái lúc nào cũng tơ tưởng yêu đương, ẻo lả.
[1'> xem chi tiết hòn đá vọng phu để biết thêm chi tiết.
Cậu ta nói rất có đạo lý, chẳng qua dùng từ “trinh tiết liệt nữ” cho tôi khiến trán tôi xuất hiện vài vạch đen. Tôi sờ cằm, khiêm tốn khuất phục, “Không dám nhận, không dám nhận.”
Sử Lộ gắp cho tôi một cái cánh gà, “Nói chung bọn họ và cậu không phải cùng một loại người, tránh xa được ngần nào thì tốt ngần đó. Còn cái người Tống Nhược Cốc kia, tôi thấy cũng không phải là người tốt gì.”
Tôi cắn cánh gà gật đầu lia lịa, hoàn toàn đồng ý.
Sử Lộ nhắc tới Tống Nhược Cốc, lại nhíu mày, hỏi tôi: “Cậu và tên Tống Nhược Cốc kia rốt cục là có quan hệ gì? Gần đây không biết truyền từ đâu tới tin đồn, nói hai người bọn cậu yêu đương chết đi sống lại, tôi muốn mở rộng kiến thức một chút về tình trạng chết đi sống lại. Cậu có thể giúp tôi giải đáp không?”
Tôi? Cậu ta? Còn chết đi sống lại? Phi!
Vừa nghĩ đến tên biến thái kia, tôi lại thấy đau dạ dày, điên cuồng nhai xương răng rắc trong miệng. Sử Lộ khiếp sợ nhìn tôi, cậu ta cẩn thận đặt đĩa cánh gà cách xa chỗ tôi nhất.
“Chuyện của hai người cuối cùng là sao?” Sử Lộ hỏi tôi.
Bởi vì cậu ta tò mò nên lộ ra ánh mắt đói khát, tôi chỉ có thể trình bày đầu đuôi cho cậu ta một lượt. Bạn thân thiết chính là không hề có bí mật.
Sử Lộ nghe tôi trình bày xong, khéo léo khinh bỉ tôi, “Cậu sớm muộn cũng tự bán đứng mình.”
Bởi vì ở chỗ Sử Lộ được ăn no, cộng thêm được Sử Lộ tẩy não đặc biệt, tâm tình của tôi khá hơn một ít. Sử Lộ này vô cùng có khả năng khuyên can người khác, giọng nói không hề dọa người, mà vô cùng nhẹ nhàng, đây mới là chỗ kinh khủng của cậu ta. Chỉ cần cậu ta muốn, cậu ta có thể nói bất kỳ vấn đề gì.
Thực ra hôm nay cậu ta nói rất có lý. Nghĩ kỹ lại thì cũng chả có gì là nghiêm trọng, tôi phản ứng hơi thái quá, chuyện này tôi cũng không phải chưa từng thấy qua.
Sử Lộ nói, đây là thời đại quần ma loạn vũ, yêu nghiệt hoành hành, điều chúng ta cần làm không phải là thay đổi người khác mà là bảo vệ chính mình.
Ngày thứ hai khi tôi nhìn thấy Lão Lục, tâm tình đã trở lại bình thường.
Là cậu ta chủ động tìm tôi, nói lời xin lỗi.
Nói xin lỗi thì xin lỗi đi, chứ không nên kéo tôi vào quán cafe, tôi nói với cậu ta, tôi không để chuyện đó trong lòng, cậu ta sững sờ không tin. Thực ra có thể hiểu được, cho dù ai bị quật ngã cũng sẽ không tin được suy nghĩ “không để trong lòng”.
Lão Lục đau khổ trình bày với tôi độc thoại nội tâm của cậu ta, ý chính là: “Ham mê sắc đẹp dẫn đến đầu óc rối loạn nên nói bậy”, vẻ mặt kia, giả tạo muốn chết, chỉ thiếu nước khóc lóc than thở.
Tôi khuấy cái thìa trong tay, cố gắng biểu hiện chân thành rộng lượng, “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, biết sai thì có thể sửa, đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại. Chỉ cần sau này cậu đừng chơi đùa vớ vẩn, thì vẫn là đồng chí tốt của Đảng.”
Hiển nhiên Lão Lục đang nhập vai, cậu ta càng nói càng nghiện, “Kỷ Nhiên, tôi thật lòng...”
Tôi vỗ bàn bộp một cái, “Cậu nói xong chưa?”
Lão Lục lần thứ hai bị kinh sợ, cổ họng cậu ta giật giật, sau đó nuối lời định nói vào. Có thể thấy được cậu ta muốn nói rất nhiều, cho nên nuốt một lúc lâu.
Sau đó cậu ta dè dặt nhìn tôi, làm như chỉ một giây tiếp theo tôi sẽ nhảy dựng lên hất cậu ta từ trên vai xuống thực tế lời tiếp theo của cậu ta quả thực khiến tôi có xúc động muốn làm chuyện này. Cậu ta nói: “Sau này, tôi có thể theo đuổi cậu không?”
Tôi nghiến răng: “Theo đuổi em gái cậu ấy.”
“Tôi không có em gái. Hơn nữa nếu có thì cũng không thể theo đuổi nó được, nếu không sẽ là loạn ...”
“Lão Lục.” Tôi cắt đứt lời cậu ta.
“Hả?”