
Tác giả: Tửu Tiểu Thất
Ngày cập nhật: 03:33 22/12/2015
Lượt xem: 134922
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/922 lượt.
ách mời vị đại gia này đi. Vì thế tôi khuyên can mãi, cuối cùng cũng khuyên được cậu ta thuê thêm một phòng.
Cậu ta vô cùng không vui, “Tiền của gia cũng không phải do gió thổi tới.”
“Gia, nếu không chờ lúc trở lại, tôi trả tiền cho cậu.”
“Quên đi, tôi không ăn bám.”
Vậy cậu muốn cái gì đây.
Vốn vô cùng thuận lợi, nhưng vì có chuyện ngoài ý muốn, Tống Nhược Cốc tốn gấp đôi tiền phòng, điều này khiến tôi vô cùng xấu hổ. Nhưng tâm tình xấu hổ này cũng không duy trì được lâu.
…
“Tống Nhược Cốc, cậu nói thử xem, tôi bóp mũi cậu, bịt miệng cậu, cậu cũng không tỉnh, sao lại đến lúc mấu chốt, cậu lại tự nhiên tỉnh thế.” Sáng sớm hôm sau, tôi hỏi Tống Nhược Cốc.
Cậu ta bình tĩnh húp một chén cháo nhỏ, không trả lời.
“Còn nữa, người khác bị bịt mũi không thở được sẽ tỉnh, sao cậu thà rằng nín chết cũng không mở mắt.”
“Còn cần hỏi sao, tôi cố ý.”
“. . . . . “
“Mất hứng thì cậu cắn tôi đi.”
“. . . . . “
“Sàm sỡ cũng được.”
“. . . . . “
Kết luận: Nếu đối mặt với Tống Nhược Cốc, có thể im miệng thì tốt nhất nên không nên mở miệng.
Tôi là đường phân cách nói không nên lời với kẻ biến thái của editor.
Buổi học sau, Tần Tuyết Vi không hề có dấu hiệu đỡ giận, đoán được rằng lúc trút giận, chiêu của cô ấy cũng không nhẹ nhàng. Tôi nghĩ đến vài chiêu điển hình, mỗi một chiêu đều khiến trái tim bé nhỏ của tôi đập điên cuồng.
Không! Thể! Tiếp! Tục! Chờ! Đợi!
Tôi chỉ có thể kiên trì nói với Tống Nhược Cốc: “Cậu có thể dụ dỗ cô ấy trở lại không?”
Tống Nhược Cốc trả lời dứt khoát “Không thể.”
“Vì sao? Bây giờ rõ ràng cô ấy chỉ thiếu một bậc thang, cậu dỗ ngọt cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ quay lại.”
“Trước đây mỗi lần cãi nhau đều là tôi dỗ cô ấy quay lại, nhưng tôi không muốn làm điều đó thêm lần nào nữa.”
“Ách” Tuy rằng trí tưởng tượng của tôi phong phú, nhưng cũng khó có thể hình dung được bộ dạng Tống Nhược Cốc dỗ người sẽ như thế nào.
“Tôi không thể nuông chiều cô ấy thêm nữa, không thể để cô ấy được voi đòi tiên mãi được.”
Tần Tuyết Vi đúng là một nữ vương lạnh lùng xinh đẹp, thái độ đối với đàn ông đương nhiên cũng không khá hơn chút nào.
Tôi có chút đồng tình với Tống Nhược Cốc, nếu thực sự yêu đương thì tốt, vấn đề là tên nhóc này cũng không quan tâm Tần Tuyết Vi cho lắm. “Nói xem, cậu có từng thử thích cô ấy chưa?”
Tống Nhược Cốc nhíu mày, “Tôi vẫn chưa hiểu cảm giác thích một người nào đó. Cậu phổ cập khoa học cho tôi một chút.”
“A, cấp 3 tôi từng thầm mến giáo viên vật lý.”
“Sau đó thì sao?”
“Lúc đó, mỗi ngày tôi đều cảm thấy nhớ anh ấy, lúc thấy anh ấy thì trái tim đập loạn nhịp, nói năng cũng không được lanh lẹ.”
“Ừ.”
“Anh ấy giảng bài tôi cũng không nghe, chỉ nhìn mặt anh ấy.”
“Ừ.”
“Anh ấy gọi tôi trả lời câu hỏi, đầu óc của tôi trống rỗng.”
“Sau đó thành tích vật lý của cậu xuống dốc không phanh.”
“...”Đây không phải là trọng điểm có được không!
“Sau đó thì sao? Có tỏ tình không?”
“Nào dám chứ, anh ấy đã có vợ con rồi.”
“Ông chú.”
“...” Tôi nắm chặt bàn tay, kiên trì nói, “Cho nên, có thể cậu đã thích Tần Tuyết Vi một chút đấy, cô ấy lớn lên xinh đẹp, tính cách cũng tốt. Hai người ở chung một chỗ, có lẽ sẽ có tình cảm thân thiết, ít ra cũng không dễ dàng ầm ĩ chia tay thế chứ.”
“Vậy thời gian cậu thích thầy giáo vật lý, có từng thử không thích chú ấy không? Có thành công không?”
“Tôi...”
“Cho nên mới nói, có thích hay không, không ai có thể khống chế được. Ngày mai tôi sẽ thích người nào đó, chuyện này không thể nói trước, không biết chừng ngày nào đó tôi lại thích cậu.”
Cậu ta nhìn tôi, thái độ vô cùng chân thành.
Tôi bị cậu ta quay vòng, gật đầu mãnh liệt.
“Nghĩ lại thấy rất khủng bố đúng không.” Cậu ta nói.
“...” Sao cậu không đi chết đi.
Sư muội bệnh thần kinh
Bởi vì lo lắng Tần Tuyết Vi sẽ tạo cho tôi tổn thương nghiêm trọng không thể bù đắp được, tôi mặt dày quay lại khách sạn trung tâm, tính ở đến khi nào tên nhóc Sử Lộ kia trở lại.
Tống Nhược Cốc không nói gì, cậu ta lại tiếp tục mời khách.
Ngoại trừ thỉnh thoảng bị Tống Nhược Cốc biến thái quấy rầy một chút, hậu quả của việc buổi tối tôi không về ký túc, là bạn cùng phòng nhìn tôi bằng vẻ mặt mập mờ. Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được các cô ấy đang suy nghĩ gì.
Cuối cùng, lão đại phòng ký túc xá không thể ngăn được lòng hiếu kỳ, hỏi tôi mấy ngày này đã làm gì. Tôi chớp chớp mắt nói: “Nếu tớ nói tớ một mình ở trong khách sạn, cái gì cũng chưa làm, cậu có tin không?”
Lão đại gật đầu mãnh liệt, “Tin được mới là lạ!”
May mà loại đùa giỡn này chỉ là lời nói, không để tôi nhìn thấy ánh mắt hay hành động bỉ ổi của cậu ta, khiến tôi tin mặc dù là ... là lưu manh, nhưng có thể coi là có tố chất, là lưu manh có nội hàm.
Như đã nói trước đó, nội dung chính không phải là chuyện này. Rơi vào đường cùng, tôi chỉ có thể xuống nước viết cho Tần Tuyết Vi một bức thư cảm động đến rơi nước mắt, tỏ lòng xin lỗi chân thành.
Ngày hôm