
Tác giả: Thương Hải Nhất Mộng
Ngày cập nhật: 04:13 22/12/2015
Lượt xem: 1341391
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1391 lượt.
hầm trong nồi áp suất được rồi đấy, anh lấy ra giúp em đi, cẩn thận kẻo bị bỏng đấy”. Thấy tôi đứng bất động, Linh Huyên ngoái đầu nhìn tôi, phân chia cho tôi một nhiệm vụ.
Tôi mở nồi áp suất ra, thò tay vào định lấy cái đĩa ra, mơ mơ màng màng quên mất không đi găng tay cách nhiệt, ngón tay vừa chạm vào rìa đĩa thì thấy nóng bỏng, suýt nữa thì làm đổ.
“Anh có sao không?”. Linh Huyên vội vàng sà đến bên tôi, cầm ngón tay tôi lên, hỏi đầy vẻ lo lắng: “Sao anh bất cẩn thế?”.
“Anh không sao”. Tôi lắc đầu.
Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, Đới Duy đã nhấc đĩa thịt nóng hổi ra ngoài một cách an toàn, đặt lên kệ bếp bằng đá hoa.
“Anh bưng ra ngoài nhé!”. Anh ta hỏi Linh Huyên.
“Dạ, em cảm ơn anh”. Linh Huyên vừa cầm tay tôi vừa nói với Đới Duy.
Đới Duy cười vui vẻ với Linh Huyên, rồi lại quay sang nhìn tôi, tiếp đó bưng đĩa thịt ra khỏi nhà bếp.
“Chẳng phải anh ta đã đi Mỹ rồi à? Sao lại quay về?”. Tôi nhìn Linh Huyên, thắc mắc.
“Anh nói anh Đới Duy á?”. Linh Huyên nhìn ngón tay sưng đỏ của tôi, kéo tôi đến bên bồn nước, vừa mở vòi nước lạnh xả vào tay tôi vừa nói, “Hình như anh ấy biết anh sống ở đây, không an tâm lắm nên về kiểm tra lại”.
“Bao giờ anh ta đi?”. Tôi hỏi tiếp luôn.
“Anh yên tâm, anh ấy rất hòa đồng. Anh ấy còn vô hại hơn anh, nói thẳng ra là động vật ăn cỏ”. Linh Huyên lấy lọ thuốc từ trong ngăn kéo ra, vừa bôi thuốc cho tôi, vừa an ủi tôi. Động vật ăn cỏ á? Cho dù là động vật ăn cỏ hiền lành thế nào đi chăng nữa thì cũng phải có suy nghĩ chứ? Tên gay chính cống này rõ ràng là không muốn để chị em tốt của “cô ta” bị tổn thương, nên mới về để kiểm tra tôi.
“Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi”. Linh Huyên đi vào phòng ăn, gọi to.
“Hi hi, sao hôm nay bữa sáng mà cũng thịnh soạn thế?”. Tô Tô phấn khởi hỏi.
“Anh Đới Duy mới quay lại, phải tiếp đón anh ấy thật tốt chứ”. Linh Huyên tươi cười nói.
Đới Duy ngồi đối diện với tôi, anh ta nhìn tôi chằm chằm như thể đang quan sát nhất cử nhất động của tôi. Hiểu Ngưng ngồi bên cạnh Đới Duy, cũng nhìn tôi chăm chú.
Tôi bị họ để ý đến mức sởn tóc gáy, thấy Đới Duy cứ nhìn tôi trân trân, Tô Tô bất mãn nói: “Anh Đới Duy đừng có nhìn chằm chằm anh Tiểu Mân thế chứ!”.
“Em không biết, anh tự liên lạc với chị ấy xem. Em cảm giác dạo này chị ấy rất bận, em đoán, phân nửa là vì chị ấy đã có bạn trai rồi”. Tô Tô nghiêng đầu, nói.
“Ha ha, cô ấy mà cũng có bạn trai hả? Được rồi, mai anh sẽ liên lạc”. Đới Duy hỏi một vòng tất cả mọi người, cuối cùng nhìn tôi chằm chằm, hỏi Tô Tô ngồi bên cạnh, “Anh Tiểu Mân của em làm thế nào mà chuyển đến đây ở? Xem ra anh đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện đúng không?”.
“Nói ra thì dài lắm. Hôm đó chẳng phải anh thất tình sao”. Tô Tô nói nửa câu đầu, đột ngột dừng lại, “Mà thôi, để tối em kể cho anh nghe, chị Linh Huyên không cho em vừa ăn vừa nói chuyện. Anh đi rồi, chị ấy càng quản lý em chặt chẽ hơn”.
Cô bé thừa cơ tố cáo với Đới Duy, Linh Huyên cũng chỉ biết ngồi cười xòa.
Ăn sáng xong, Tô Tô kéo Đới Duy về phòng mình tâm sự, cử như có hàng tỷ câu chuyện muốn kể cho anh ta. Còn tôi thì giúp Linh Huyên dọn dẹp bàn ăn, trong lòng có chút bất an.
“Anh yên tâm, anh Đới Duy chỉ tò mò hỏi vậy thôi, không có chuyện gì nghiêm trọng đâu”. Dường như Linh Huyên nhìn thấu tâm trạng lo lắng của tôi, an ủi.
Tôi chỉ biết cười, luôn cảm thấy lần này không hề đơn giản. Tên Đới Duy này quay về quá đúng lúc, việc tuyên truyền cho cuốn sách mới vừa kết thúc thì anh ta xuất hiện.
“Mấy lời em nói tối qua, hy vọng anh không bận tâm”. Cô ấy tiến lại gần, nói nhỏ với tôi.
Tôi nhìn Linh Huyên, đột nhiên cũng không biết nói gì. Thực ra thì có người đàn ông nào mà không thích người con gái dịu dàng, nữ tính như Linh Huyên chứ?
“Dạo này em hơi bấn loạn, chắc tại bận rộn quá”. Linh Huyên sờ lên mặt mình, gượng gạo cười.
“Lương Mân, tôi có thể nói chuyện với anh được không?”. Đột nhiên Đới Duy xuất hiện ở cửa bếp nói với tôi.
Anh ta đi vào phòng tôi, cũng chính là phòng anh ta trước đây, tôi cũng đi vào theo.
Anh ta đóng sập cửa lại.
“Anh không cùng loại với tôi”. Anh ta nhìn tôi, bình thản nói.
Ánh mắt anh ta rất điềm tĩnh, nhưng cũng rất nghiêm nghị. Thật khó tưởng tượng, anh ta chính là người đàn ông dịu dàng, biết quan tâm chăm sóc người khác mà Linh Huyên vẫn thường kể.
“Rốt cuộc mục đích anh chuyển vào đây là gì?”. Anh ta tiếp tục hỏi tôi.
“Sao anh biết tôi không cùng loại với anh?”. Tôi cố làm ra vẻ bình tĩnh, hỏi lại anh ta.
“Đừng có làm bộ nữa. Nếu là cùng loại thì chỉ cần nhìn khí chất là nhận ra ngay. Ánh mắt nhìn đàn ông và ánh mắt nhìn phụ nữ của anh không giống nhau, đây chính là sự khác biệt”. Anh ta vừa nói vừa bước lên phía trước, “Anh có âm mưu gì, nói mau. Nếu không, tôi sẽ nói chân tướng ra ngay bây giờ”.
Thấy anh ta có vẻ rất nghiêm túc, đây chắc chắn không phải chuyện đùa. Anh ta nói vậy, tất nhiên là vì anh ta muốn bảo vệ bốn cô gái. Không ngờ một tên đồng tính như anh mà cũng có tinh thầ