
Tác giả: Thương Hải Nhất Mộng
Ngày cập nhật: 04:13 22/12/2015
Lượt xem: 1341369
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1369 lượt.
ngột lùi một bước, đặt trọng tâm vào việc bán sách Online, để cho cô ta hụt hẫng đúng không?”. Nhắc đến công việc, Trình Lộ lại trở nên rất phấn khích, vẻ mặt đăm đăm, ánh mắt trầm ngâm, dáng vẻ chăm chú vào công việc cũng mang một vẻ đẹp rất độc đáo.
“Ừ, ngay từ đầu tôi đã không có ý định phân thắng bại với cô ấy trên con đường các nhà sách bình thường. Với khả năng của Tổng giám đốc Ngô, nhà xuất bản An Mặc đã có vị thế chắc chắn ở miền nam, cộng thêm những đối tác của chúng ta ở miền bắc, chúng ta chỉ cần duy trì lượng tiêu thụ sách theo con đường thực tế ở mức bình thường. Bán sách Online sẽ làm quy mô lớn, giá thành thấp, hiệu quả cao, lại linh hoạt hơn. Cố Sảnh mở rộng mạng lưới, nên đã ra sức vận chuyển sách đến các nhà sách ở khắp các thành phố lớn nhỏ, ngược lại, đã trúng kế chúng ta”. Tôi nói.
Trình Lộ nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ thán phục. Trước đây tôi hô mưa gọi gió ở phòng thị trường, gần như cuốn sách nào cũng bán chạy. Đã làm thị trường thì không được mơ hồ. Thế nên vào giây phút đầu tiên phát hành cuốn sách mới của Carl Sura, mọi chuyện đều đã nằm trong dự tính của tôi.
“Tiếp theo, tôi nói đến những phần mà tôi đã hoàn thành. Việc thu thập và xử lý tin tức kinh doanh tôi đã để trong đĩa dùng chung của công ty, là tài liệu cơ mật nên chỉ có cấp giám đốc mới có thể đọc; điều tra thị trường trong phạm vi cả nước, Online hay trên thực tế sẽ tiến hành cùng lúc, còn về bản phân tích thị trường của tập đoàn xuất bản Hùng Đại Bắc Kinh tôi đã làm được một nửa; kế hoạch dự kiến sẽ kết hợp với tiến trình của phòng phát hành, tôi hy vọng mỗi tháng có thể đưa ra thị trường 30.000 cuốn; tôi đã ký hợp đồng đại lý với nhà sách bookoo, nhà sách Amazon, nhà sách 99, mạng dangdang, còn đối với các cửa hàng bán lẻ trên taobao, tôi cũng đã vạch kế hoạch cụ thể, có thể nhờ kho của các đối tác trên nhà sách bookoo để tiến hành phân phối sách tự do, việc phát hành có thể phủ đến cả những thành phố cấp ba… Việc cô phải làm bây giờ là liên hệ với bộ phận IT của công ty, thiết lập hệ thống chuyên dụng ổn định, cũng chính là Trung tâm phát hành sách Online, tạo ra một hệ thống phát hành Online trên toàn quốc”.
Trình Lộ kinh ngạc nhìn tôi: “Anh đã làm được nhiều việc thế rồi hả?”.
Cô ta thấy tôi không có xe, hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi gì.
“Bao giờ thì Cố Sảnh đi?”. Xe đi được mấy trạm, Trình Lộ không kìm được, liền cất tiếng hỏi tôi.
“Chắc là hôm nay hoặc ngày mai. Sao cô quan tâm đến cô ấy thế?”. Tôi hỏi.
“Hứ, tôi ghét cô ta, không được sao? Sáng nay cô ta đến công ty tìm anh đấy”. Trình Lộ lảo đảo người ngã nhào vào lòng tôi, nói.
Ngày nào cô ta cũng nhất quyết chịu chen chúc trên xe bus chứ không chịu ngồi xe tôi, đúng là tội nghiệp. Liệu có phải lúc trước tôi đối xử quá tệ với cô ấy? Tôi cố lấy thân mình bảo vệ cho cô ấy, thầm nghĩ trong lòng.
Chuyển sang hai tuyến xe khác, đi một vòng nửa thành phố, cuối cùng tôi cũng về đến cổ Bắc.
Khu nhà cũ kỹ này chỉ được cái yên tĩnh. Tôi bước đi trên những bậc cầu thang u ám, bước từng bước lên tầng.
Khi tôi mở cửa, đột nhiên nhận ra cả căn phòng đã thay da đổi thịt.
Tôi suýt nữa thì nghĩ mình đã vào nhầm phòng.
Sàn gỗ sáng loáng, bộ sofa phong cách châu Âu trắng tinh, chiếc bình gốm trang nhã, chiếc đồng hồ treo tường có trang trí hoa, và cả chiếc ti vi màn hình phẳng hai bên treo chó sói và dê con… Chỗ nào cũng rất ấm cúng, rất ngọt ngào, trông không khác gì phòng tân hôn.
Chỉ có cánh cửa kính ngoài ban công và vị trí của căn bếp là giúp tôi nhận ra tôi không vào nhầm phòng.
Đây chính là cảm giác nhà ư… Trong lòng tôi, bỗng nhiên thấy run run.
Tôi ngần ngừ bước chân vào bên trong, đúng lúc định bước vào thì lại lùi ra cửa, ngoan ngoãn thay sang một đôi dép lê mềm mại.
“Anh về rồi à?”, Cố Sảnh mặc chiếc tạp dề màu hồng từ trong nhà bếp bước ra, mỉm cười hỏi tôi. “ừ… ừ…”. Tôi ậm ừ trả lời, cứ như mình đang trong một giấc mơ.
“Anh đi rửa tay đi còn ăn cơm”, Cố Sảnh đi ra, nói với tôi giọng dịu dàng. Nhìn dáng vẻ của cô ấy, nếu lúc này tay tôi đang xách cặp thì chắc chắn cô ấy sẽ đón lấy chiếc cặp rồi cất đi.
Tôi luôn cảm thấy không thoải mái, nhưng không dám lỗ mãng cất tiếng hỏi, sự phá tan không khí này.
Sau khi đến chỗ bồn nước rửa tay sạch sẽ, tôi ngồi vào bàn ăn.
Cố Sảnh từ trong nhà bếp bê mấy món ăn còn nóng hổi ra đặt lên bàn, rồi cởi tạp dề treo lên thành ghế, tắt đèn phòng khách, chỉ để lại chiếc đèn neon màu vàng trong phòng ăn, rồi ngồi xuống.
Hình như hôm nay cô ấy không trang điểm, nhưng lại cho người ta cảm giác dịu dàng, hiền thục. Mái tóc thẳng mượt, hơi lượn sóng ở phần đuôi. Cô ấy mặc bộ đồ cotton hình hoạt hình bình thường, không thể nói là gợi cảm, nhưng trông rất giống một cô dâu mới. Rất đáng yêu. Tôi thầm ngạc nhiên, thích thú trong lòng.
Các món ăn thơm nức, bốc khói nghi ngút trong ánh đèn mờ ảo.
“Ăn cơm thôi”, Cố Sảnh cầm đũa lên, nói với tôi.
“Ờ”. Tôi thụ động cầm đôi đũa trước mặt lên, gắp chút thức ăn vào bát.
Tuy chỉ là hư vô, nhưng lại có hương vị hạnh phúc.<