XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trà Trộn Phòng Con Gái

Trà Trộn Phòng Con Gái

Tác giả: Thương Hải Nhất Mộng

Ngày cập nhật: 04:13 22/12/2015

Lượt xem: 1341235

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1235 lượt.

anh bánh trứng đấy, em mua trên đường đến đây vẫn còn nóng”. Tô Tô tiến lại, mở hộp ra, để lộ chiếc bánh thơm phưng phức vẫn còn nóng hôi hổi.
Thảo nào trông cô bé nhí nhảnh đáng yêu thế, thì ra vẫn đang là sinh viên… Không đúng! Có thể có một cô sinh viên thích cái tên Đại Bính này sao?
Tôi càng nghĩ càng thấy kinh ngạc.
“Anh ấy là ai thế ạ?”. Tô Tô hỏi Đại Bính.
“À, một người bạn của anh, là gay, đến đây để giải quyết vấn đề tâm lý ấy mà. Lương Mân, nói ra thì Tô Tô là bạn học cùng trường với cậu đấy, cô bé cũng là sinh viên Học viện Thương mại Hoa Đông”. Đại Bính nói.
“Gay á?”. Tô Tô chớp chớp đôi mắt long lanh, hiếu kỳ nhìn tôi.
“Tống Đại Bính, cậu đừng có quá đáng!”. Lúc đầu tôi không hiểu được gay là cái gì, đợi đến khi hiểu ra tôi lập tức đập bàn thật mạnh, chiếc bánh trong hộp cũng nhảy lên nửa mét.
Tô Tô vẫn tò mò nhìn tôi, hỏi tiếp Đại Bính, “Anh ấy thực sự là gay?”.
“Thật mà, thật mà. Anh nói phải là phải”. Đại Bính vừa nói vừa lủi ra sau, sự tôi đánh cậu ta.
Tôi đang định cầm chiếc bánh trứng còn nóng hổi lên ném vào mặt Đại Bính, đột nhiên bị một bàn tay mềm mại giữ lại.
“Anh thật sự là gay? Tốt quá rồi!”. Cũng không biết đầu óc cô bé Tô Tô này có vấn đề gì, tự nhiên lại vui sướng, kéo tôi chạy ra khỏi phòng khám.
“Bác sĩ Tống, lần sau em lại đến thăm anh nhé!”. Tô Tô vừa lôi tôi chạy ra ngoài vừa ngoảnh đầu lại hét to.
Lúc này tôi mới biết Tô Tô chỉ là một người bạn bình thường của Đại Bính chứ không phải bạn gái cậu ta. Tôi thở phào vì nếu không, thế giới này quá không công bằng. Tôi nhìn thấy Đại Bính đứng trong phòng khám vừa cười vừa lắc lắc đầu, chỉ vào tim, ý bảo tôi phải nắm bắt lấy cơ hội, quen biết cô bé Tô Tô này.
“Này, em lôi anh đi đâu thế?”. Đi ra ngoài được mấy bước, tôi hỏi.
Tô Tô ôm chặt lấy khuỷu tay tôi, cứ như sự tôi bay mất không bằng. Tuy bị cô tiểu mỹ nữ này quyến rũ cũng không phải chuyện gì xấu, nhưng lý do mơ hồ cũng khiến người ta lo lắng bất an.
“Đi coi mặt!”. Tô Tô tươi cười, rạng rỡ như ánh mặt trời lúc mười giờ sáng.
“Coi mặt gì chứ?”. Tôi lại hỏi cô bé.
“Đi cùng em là biết ngay thôi mà! ở cách đây không xa đâu ạ!”. Tô Tô kéo tôi chạy thật nhanh. Thật không hiểu nổi, cô bé chỉ cao khoảng hơn một mét sáu lại có sức lực mạnh mẽ đến thế.
Cô bé kéo tôi chạy mấy trăm mét rồi ép tôi bước vào một quán café và cùng tiến lại một bàn bên cạnh cửa sổ, “Chị Linh Huyên! Chị Hiểu Ngưng! Em tìm thấy một người rồi! Các chị xem có phù hợp không?”.
Cô bé thở hổn hà hổn hển, đẩy tôi đến cạnh bàn.
Chỉ thấy ngồi bên bàn là hai cô gái vô cùng xinh đẹp: một cô mặc bộ đồ màu đỏ cổ điển, ruy băng trước ngực gợi cảm, làn da thoắt ẩn thoắt hiện, đầy cảm giác ngọt ngào dịu dàng; một cô mặc bộ đồ màu trắng, bộ đồ được thiết kế đơn giản, nhưng có lẽ không rẻ chút nào, lộ rõ vẻ sang trọng, thân váy trơn, không hoa văn ẩn chứa một cá tính nhẹ nhàng, phần vai phủ ren lụa, lại mang chút yêu kiều của công chúa, cho người ta cảm giác mát mẻ thoải mái.
Lại thêm cô bé Tô Tô mặc bộ đồ màu xanh da trời như thiên thần này, đột nhiên tôi bị ba mỹ nữ “tuyệt thế giai nhân” này bao quanh.
Xem nào! Coi mặt! Ba cô gái này, tôi coi mặt với cô nào cũng không bị thiệt! Khi tôi đang ngắm
nghía ba cô gái thì họ cũng đang ngắm nghía tôi. Tô Tô cư xử với tôi như với một người đã thân quen từ lâu, vui vẻ kéo tôi đến trước mặt họ, “Chị Linh Huyên, chị Hiểu Ngưng, các chị thấy anh ấy thế nào?”.
Cô gái xinh đẹp mặc bộ đồ màu đỏ kéo Tô Tô về phía mình, hỏi nhỏ: “Tô Tô, chị hỏi em. Bác sĩ Tống này đã có bạn gái chưa?”.
“Chị Linh Huyên, anh ấy không phải là bác sĩ Tống! Anh ấy là… Ây da, em cũng không biết tên anh ấy là gì. Nói chung, chị đừng có để ý đến anh ấy, anh ấy không phải dành cho chị đâu”. Tô Tô liền ghé lại gần tai cô gái, cố nén nhỏ giọng nói, sau đó, ánh mắt linh hoạt nhìn bốn phía, lại hỏi tiếp: “Chị Lộ Lộ đâu ạ?”.
“Chị ý ở nhà, không đến đây”. Linh Huyên vừa trả lời Tô Tô, vừa quay về phía tôi, lộ rõ vẻ tiếc nuối. Trên sống mũi cô Linh Huyên này có một cặp kính cận gọng nhỏ, trong dáng vẻ điềm đạm ẩn chứa nét xinh đẹp nhẹ nhàng, bất luận là dung mạo hay phong cách, đều thuộc hàng mỹ nữ.






Hôm sau, khi tôi mơ mơ màng màng mở mắt tỉnh dậy, thấy một suất ăn sáng đơn giản đã được đặt trên chiếc tủ đầu giường.
Cúi đầu nhìn bên cạnh giường, cuốn Bước vào đông y đáng nhẽ rơi xuống đất thì đã nằm ngay ngắn trên giá sách. Không chỉ vậy, những cuốn sách đặt tạm trên giá hôm qua, hôm nay đã tự động sắp xếp thành từng chủng loại, nằm ngay ngắn trên giá.
Tuyệt đối không phải Trình Lộ làm, có lẽ cũng không phải Tô Tô, cũng không thể là Hiểu Ngưng, thế thì nhất định là Linh Huyên sắp xếp giúp tôi rồi.
Nghĩ vậy, tôi lập tức bật dậy, ra khỏi giường, mở cửa phòng, quả nhiên thấy Linh Huyên đang bận rộn một mình ở phòng khách.
“Anh tỉnh dậy rồi?”. Linh Huyên nở nụ cười nhẹ nhàng với tôi.
“Đúng rồi, hôm qua em quên không nói với anh, ở đây chúng ta thực hiện chế độ luân phiên, bất kể là