
Tác giả: Vị Tái
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 1341735
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1735 lượt.
Đến Áp Bắc.”
Người lái xe vừa nghe thấy kêu lên: “Ông anh à, đang đùa với thằng em sao? Đằng sau lưng anh chẳng phải là chiếc BMW sao còn phải gọi taxi làm gì? Cãi nhau với bạn gái thì cũng đừng lấy chúng tôi ra làm trò đùa chứ. Mấy người chúng tôi kiếm sống đâu có dễ dàng gì.”
Nói xong, người tài xế liền hạ kính xuống, rồi lái xe đi thẳng.
Mạc Bắc ngây người ra một lúc, chỉ biết thốt lên một tiếng: “Hầy!”
Ngày hôm đó, Mạc Hướng Vãn đúng là chẳng có chút may mắn nào. Mạc Bắc đứng bên lề đường suốt mười lăm phút liền mà không đón được taxi.
Cô đứng tựa vào bức tường phía xa xa, nhìn thấy bộ dạng nhiệt tình của anh, trong lòng bất giác cảm thấy ân hận, áy náy.
Đã chín năm rồi, ấn tượng về Mace trong đầu cô gần như đã biến mất. Lúc nãy, cô thấy vị Mạc Bắc này có thể ăn uống, tán dóc, hóa thành một thể với mấy người trong làng giải trí như Vu Chính, ngay cả uống rượu oẳn tù tì cũng chơi rất tài, thái độ rất nồng nhiệt nhưng vẫn giữ được vẻ lịch lãm. Cô nhớ lại lúc xưa khi cô mắng anh: “Anh đúng là một kẻ lưu manh”. Anh liền hỏi lại ngay: “Anh lưu manh chỗ nào chứ?”, khuôn mặt tỏ ra vô cùng ngây ngô, vô tội.
Mạc Hướng Vãn nghĩ một hồi rồi bất giác mỉm cười.
Mạc Bắc nhìn cô bằng đôi mắt ngạc nhiên, khó hiểu. Tính cách của cô gái này đúng là thất thường, anh cũng nên thông cảm vì cô ta đang ngà ngà men say.
Anh quay sang hỏi cô: “Không làm phiền cô chứ?”
Mạc Hướng Vãn đột nhiên nhớ lại, hai ngày mà trước kia họ ở cùng nhau, anh đã đối xử với một cô gái xa lạ khá dịu dàng. Xem ra, con người anh từ khi sinh ra tính tình đã nhẹ nhàng, dễ chịu rồi.
“Bây giờ khó mà nghe được những bài hát sâu lắng, ý nghĩa thế này”. Mạc Hướng Vãn nói.
“Làng giải trí vẫn luôn hưng vượng mà.”
“Thịnh quá hóa suy rồi, những người hát hay diễn giỏi càng ngày càng ít đi, người ta chỉ chăm chăm ăn cắp tác phẩm của người khác. Sau khi công chúng đã quen thì việc này cũng trở nên bình thường như cân đường hộp sữa mà thôi.”
Mạc Bắc liền cười: “Làm ngành nào cũng có nỗi khổ riêng của ngành ấy.”
“Đúng thế, đây chỉ là một công việc kiếm ăn mà thôi.”
“Mà công việc cũng chỉ là một phần của đời người.”
Câu nói sau cùng này đã khiến cho Mạc Hướng Vãn chẳng thể nào an giấc nổi vào buổi đêm hôm đó.
Mạc Bắc lái xe đưa cô về trước cổng tiểu khu, cô thành tâm thành ý nói lời cảm ơn rồi lại xin lỗi về sự thất lễ của mình mấy lần liền, Mạc Bắc thì liên tục nói câu “Không có gì cả”. Cô nhìn anh lái xe đi càng ngày càng xa, đột nhiên cảm thấy thật sự không quen một Mace hoặc cũng có thể nói là Mạc Bắc như thế này.
Nhưng đây không phải là vấn đề mà cô phải giải quyết ngay tức khắc, Mạc Hướng Vãn nhanh chóng lên cầu thang.
Lúc này, khu vệ sinh trong nhà cô chẳng khác nào một bãi chiến trường. Mạc Phi cầm tờ báo cũ trong tay lóng nga lóng ngóng thấm nước trên sàn. Khắp cả sàn nhà vệ sinh trải đầy báo cũ.
Mạc Hướng Vãn khẽ cất tiếng: “Mạc Phi, con đã làm gì với sàn nhà vệ sinh thế?”
Mạc Phi nhìn thấy mẹ về, khuôn mặt đỏ ửng lên. Thằng bé vốn không phải là đứa trẻ biết sợ mẹ, đặc biệt là những lúc bị bắt tại trận như thế này.
Mạc Phi quyết định thẳng thắn “khai” thật, mặt nhăn nhó giải thích sự việc: “Mẹ ơi, tất cả là do con không tốt. Hôm nay con đi leo núi với Vu Lôi và các bạn trong lớp. Bộ quần áo thể thao của con bị bẩn, mẹ đã đi làm cả ngày vất vả, cực nhọc rồi nên con quyết định tự giặt quần áo. Nhưng máy giặt thật sự khó sử dụng quá, mẹ ơi, tha lỗi cho Mạc Phi nhé!” Nói xong, cậu bé liền sà vào lòng mẹ nũng nịu. Bạn đã nhớ được tên website này chưa? (Thích Truyện...)
Mạc Phi năm nay tròn tám tuổi, cao tầm mét tư, thân thể săn chắc do thường xuyên chơi bóng đá. Chính vì vậy, khi cậu bé sà vào lòng đã khiến Mạc Hướng Vãn bất giác lùi về sau mấy bước.
Trong khoảnh khắc đó, cô chợt nghĩ: Nếu như Mạc Phi cũng sà vào lòng Mạc Bắc giống thế này thì chắc anh sẽ chẳng như cô, lùi về sau tận mấy bước liền. Nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị dập tắt. Cô nghiêm mặt lại quát: “Những lời mẹ nói con đều để ngoài tai hết đúng không? Con cho rằng bây giờ chỉ cần lẻo mép vài câu là mọi chuyện có thể qua đi hay sao?”
Tuy rằng hàng ngày cô vẫn thường nghiêm khắc dạy dỗ Mạc Phi, nhưng vào giữa lúc canh ba nửa đêm, thanh tịnh, yên ắng thế này, giọng nói của cô lại khá lớn nên uy lực phát ra chẳng nhỏ chút nào. Mạc Phi hoàn toàn sợ hãi, cậu bé không dám nũng nịu nữa, đứng thần người ra nhìn Mạc Hướng Vãn.
Mạc Hướng Vãn bỏ kính xuống, đưa tay lên day day thái dương. Cô chỉ bị cận nhẹ, đeo kính hay không cũng chẳng sao hết, có điều từ sau khi đi làm, cô chẳng mấy khi bỏ kính ra cả. Hôm nay Mace cũng đeo một cặp kính cận, nhìn vào đôi mắt to tròn, đáng yêu bẩm sinh của Mạc Phi, cô chột dạ nghĩ: “Đúng là nguy hiểm, chẳng lẽ sau này Mạc Phi cũng sẽ trở thành anh chàng bốn mắt?” Thật là đáng sợ, tim cô khẽ thắt lại.
Mạc Phi lặng lẽ quan sát, thấy mẹ mắng một câu xong chẳng nói thêm lời nào nữa, thì nhanh chóng chộp lấy cơ hội: “Mẹ ơi, tuần s