Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trái Tim Màu Hổ Phách

Trái Tim Màu Hổ Phách

Tác giả: Nam Lăng

Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015

Lượt xem: 1341615

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1615 lượt.

uyện đó.” Anh ấn mạnh nút thang máy, Lâm Tuyết ở cạnh đó bị kinh động, vội vàng ra khỏi phòng trợ lý, còn chưa kịp mở miệng đã bị Thôi Thái Dạ trừng mắt dữ tợn, lập tức đứng bất động tại chỗ.
“Giải quyết cái gì chứ? Chuyện này không cần giải quyết!”
“Câm mồm! Đi với anh là được rồi!” Thang máy cuối cùng cũng mở ra, anh kéo mạnh cô vào trong. Thang máy xuống thẳng tới gara để xe, cô bị nhét vào chiếc DBS màu trắng bạc, còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã nhấn mạnh ga, chiếc xe lao ra ngoài phóng như điên. Tiểu Ái sợ đến mặt mày tái mét, lập tức thắt dây an toàn.
“Anh rốt cuộc muốn đưa tôi đi đâu? Ngày hôm đó ở Pháp, tôi và Dung Kỳ đã nói…”
“Đừng có nhắc cái tên đó trước mặt anh.” Chân anh lại đạp mạnh ga tiếp, chiếc xe xoay một vòng ở chỗ rẽ, suýt chút nữa doạ chết Tiểu Ái, cô lập tức ngậm mồm lại.
“Anh nói với em, những lời hôm đó một chữ anh cũng không tin. Chuyện đó anh sẽ đích thân làm rõ. Việc em cần làm bây giờ là ngồi đó.” Thôi Thái Dạ nhìn chăm chú con đường phía trước, đôi mắt tản mạn, phóng khoáng. Vào lúc này, tâm hồn anh bao phủ bởi sương mù và sự cương quyết, tựa như tâm trạng hằm hè chuẩn bị tấn công của con báo khi đi săn mồi, chỉ đợi đến thời cơ là bùng phát.
“Anh rốt cuộc là muốn đi đâu?”
“Nhà em.” Hai chữ đó, khiến mặt Tiểu Ái biến sắc. Dung Kỳ đã từng nói, ánh mắt hay bàn luận của bất kỳ ai anh không để ý, chỉ duy nhất bố mẹ là anh không muốn lừa dối và làm tổn thương. Cô cũng như vậy, chỉ có bố mẹ là những người cô để ý nhất.
Tiểu Ái trầm lặng một lúc, rồi cất tiếng nói: “Thôi Thái Dạ, anh nghe cho rõ đây, tôi và Dung Kỳ không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào, anh ấy không phải anh trai tôi.”






Tại sao tôi phải từ bỏ
Tiểu Ái biết tại sao anh lại như vậy, đổi lại là cô, cô cũng không tin giữa người thân sẽ xảy ra quan hệ vượt qua lí lẽ thường tình. Hiện tại, cô nói với anh sự thật, chỉ hi vọng anh có thể từ bỏ ý định đến gặp bố mẹ cô.
“Tôi và Dung Kỳ không phải anh em, vì thế chúng tôi ở bên nhau không hề điên cuồng như anh nghĩ. Còn nữa, chuyện chúng tôi không phải là anh em bố mẹ không hề biết, những năm qua bố tôi vẫn luôn coi anh ấy là con đẻ của mình, bây giờ anh đưa tôi về nhà, chỉ khiến họ buồn thôi chứ chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Chiếc xe thể thao đang chạy như bay bỗng phanh gấp rồi dừng lại bên đường.
Anh quay đầu sang, sự chấn động do phanh gấp khiến cổ áo cô hơi mở, để lộ ra xương quai xanh, một vệt màu hồng nhạt chưa biến mất bỗng lọt và mắt anh.
“Được rồi!” Anh xua tay, tỏ ý cô không cần nói nữa. Cô nhìn anh, vẻ mặt trầm lặng trong mắt khiến cô cảm thấy bất an: “Thôi Thái Dạ, anh đừng như vậy. Chúng ta đã chia tay lâu rồi! Nếu anh không thích Vy An thì có thể tìm một người tốt hơn, vóc dáng tướng mạo, tính cách phù hợp với yêu cầu của anh. Thực ra chúng ta chỉ yêu nhau có mấy tháng thôi, tình cảm vẫn chưa sâu đậm, làm bạn bè không phải càng tốt hơn sao? Cứ giống như trước đây có được không?”
“Với em đích thực chỉ có mấy tháng thôi ư?” Anh cười tự giễu cợt mà hiu quạnh: “Trong mắt em, loại công tử như bọn anh xưa nay chỉ quen thói gặp dịp thì chơi, mãi mãi không có tư cách yêu một người thật lòng đúng không?”
Tiểu Ái cắn môi dưới, không biết nên nói gì. Anh nói không sai, trong suy nghĩ của cô, có lẽ cô luôn cho là như vậy.
“Được rồi, em xuống xe đi!” Anh mở khoá trung tâm, hướng mắt về bầu trời u ám phía sau toà nhà cao ốc của thành phố. Thấy tiếng cô mở cửa xuống xe, những ngón tay đang nắm chắc vô lăng không kìm nén được mà bóp chặt vào, anh nhíu mày, khởi động xe chạy.
Sau khi tắm nước ấm xong, Tiểu Ái mới cảm thấy như được sống lại, cô vừa lau tóc vừa bước đến phòng khách thì ngửi thấy mùi thức ăn từ nhà bếp bay tới.
Xương sườn hương tỏi, còn có canh Russian[1'>. Dạ dày cô đang kêu réo, nhân lúc anh rửa hành cô nhẹ nhàng lẻn vào nhà bếp trộm một miếng sườn bỏ vào miệng.
[1'> Russian là một loại canh của người Nga. Nguyên liệu gồm có: Thịt bò, bắp cải, cà rốt, khoai tây, cà chua và hành.
“Dùng đũa để ăn!” Dung Kỳ đứng trước bồn rửa bát nghiêng mặt, khoé miệng cong lên nhìn cô: “Trên bàn có thư của em đấy! Em xem đi!”
Thư? Tiểu Ái thấy kì lạ, thời đại này mọi người đến email còn lười gửi, vậy mà lại có người viết thư gửi cho cô sao?
Tiểu Ái ngồi khoanh tròn trên ghế sô-pha, bức thư đó thực ra là một tấm bưu thiếp, chẳng qua bên ngoài là một phong bì mà thôi. Chàng thiếu niên đang hướng về phía máy ảnh nở nụ cười thanh khiết, lương thiện trong bức ảnh chính là Ando Ruki. Thằng nhóc này kể từ khi bị ép ra nước ngoài du học vào năm ngoái đã rất lâu không liên lạc với cô.
“Tiểu Ái! Chẳng qua tôi chỉ tạm thời đi xa để du học, mà sao chị đã quậy như vậy? Còn nữa, đến Pháp tại sao không đến Anh thăm tôi, rõ ràng là gần như vậy.”
Mặt Tiểu Ái nổi lên mấy vạch đen, người quản lý vì bảo đảm an toàn cho Ruki đã không công khai nơi cậu ta du học thì sao cô biết được chứ?
“Chị đá Thôi Thái Dạ là đúng, tôi cổ vũ chị. Nhưng mà, cái anh chàng Aki k