
Tác giả: Tả Vi
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 134916
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/916 lượt.
sự đắc ý khi nãy, mà thay vào đó là một mảnh đỏ lên vì tức giận sôi máu.
“Bình tĩnh một chút, hình tượng hình tượng, đừng quên ở đây là tiệc rượu từ thiện, lúc nào cũng phải chú ý một chút tới LP[1'> của mọi người… Ý tôi là nói Love&Peace nha ha ha…” Cô che miệng mà cười, nhắc nhở ba người phụ nữ trông dường như đang muốn đập ly rượu trước mặt cô, ở đây là một nơi thần thánh, nếu tùy tiện gây sự thì sẽ trở thành trò cười của “xã hội thượng lưu”, nói không chừng ngày mai sẽ đi lên trang đầu báo chí.
Ba người phụ nữ trừng rồi lại trừng, cuối cùng đạp ba đôi giày cao gót kiểu dáng khác nhau, cùng nhau tức giận bước rời khỏi…
Chậc chậc, xem xem, bước đi hữu lực lại đều đặn, không làm chị em sinh ba thật đúng là đáng tiếc nuối.
Cô cười phì ra, cảm thấy chính mình đã đánh thắng một trận quá sảng khoái. Cô quay đầu muốn tìm thức uống giải khát, sau lưng đã có người thay cô bưng tới.
“Thật lợi hại nha, cô giáo Giang.” Khuôn mặt tuấn tú càng đẹp hơn bởi một nụ cười nhàn nhạt thú vị. Đoàn Bồi Nguyên đưa tới một ly rượu champagne chúc mừng thắng lợi cho vợ.
“Làm sao vậy? Là bọn họ đối với em không khách sáo trước.” Cô thu lại nụ cười, nhận lấy ly rượu, dũng cảm uống một hớp lớn, bản thân cô thấy mình không làm sai nhưng vẫn không nhịn được lo lắng hắn có thể trách cô khi dễ bạn gái cũ cũ cũ cũ cũ của hắn… Không biết bọn họ bạn gái số mấy!
Nghĩ đến vậy, cổ họng cô lên men, cô dứt khoát uống một hơi cạn sạch ly rượu champagne.
“Cho nên anh nói em lợi hại a, lấy một chọi trăm.” Hắn nhận lấy ly không, cười liếc nhìn dấu son môi mê người để lại trên mép ly, không có một chút ý tứ muốn trách cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu này của cô, ngược lại rất muốn cho cô một cái hôn, bội phục dũng khí và tài ăn nói của cô.
Vừa nãy hắn ở xa xa thoáng nhìn thấy vợ và ba người phụ nữ kia nhìn nhau liên tiếp, trong lòng liền rung lên mãnh liệt. Không phải hắn sợ vợ phát hiện chuyện phong lưu trước kia của hắn, mà là hắn biết cá tính không coi ai ra gì của ba người kia, lo lắng vợ sẽ bị bọn họ liên thủ “bao vây tiêu diệt”, chịu ủy khuất.
Vội vàng đến gần, hắn lại nhận ra hình như mình không có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi, thậm chí không tới lượt hắn xen mồm, bà xã hắn cũng đã phản kích thành công, đánh ba người kia cho tơi bời tan tác. Có điều, hắn tin Giang Xuân Tuệ sẽ không vô cớ mà mở miệng công kích người khác, một phen lời nói trào phúng phản công lại khẳng định là do chịu kích thích tương đương…
“Hừ, nếu người nào đó không có ở bên ngoài lưu lại một đống nợ phong lưu, em có thể rất nhàn rỗi rồi.”
Giống như hiện giờ, cô đúng là bị “kích thích” nên mới có thể vung nắm đấm với hắn bằng ánh mắt, ngữ khí có thể so như là axit mạnh, tầm mắt giống rađa đảo khắp chung quanh, như là muốn tìm ra còn những người phụ nữ nào từng dính dáng với hắn… Chắc sẽ không phải thực sự là trăm người chứ?!
“Anh thấy hay là chúng ta trở về đi, đỡ phải có người ăn được nho mà còn chê nho chua.” Hắn hở môi cười khẽ, để ly rượu lên trên khay của bồi bàn, không biết vì sao hắn rất hưởng thụ cảm giác bị axit mạnh hắt vào này, thật sự là hoàn toàn “bất thường”.
Nói thật ra, Giang Xuân Tuệ thực không giống những người phụ nữ mà trước giờ hắn quen, vừa không chủ động quấn quít lấy hắn làm nũng, thời gian cần hắn cũng ít ỏi không có bao nhiêu, mỗi ngày đều có thể kiếm ra chuyện để làm này làm nọ, tự làm mình mệt mỏi đến nỗi vừa ngã người xuống nằm ở bên cạnh hắn là ngủ liền, có khi còn ngáy hai tiếng, quả thực là coi nhẹ mị lực nam tính của hắn, nhưng cô lại làm cho lòng hắn từ từ hướng về cô, hắn càng lúc càng thưởng thức sự hoạt bát, sự thiện lương, sự nhiệt tâm, sự thẳng thắn…
Vô hình trung, hắn càng ngày càng chú ý càng nhiều đến cô, trái tim cũng càng lúc càng đặt trên người cô, thường thường nghĩ đến thất thần rồi liền nhận ra mình lại là bởi vì nghĩ đến cô mà bật cười, đoán hôm nay không biết cô lại có làm ra chuyện thú vị gì khiến người ta cảm động hoặc là dở khóc dở cười.
Hiện giờ, có lẽ hắn có thể hiểu được tại sao cô có thể trở thành giáo viên, chẳng phải bởi vì cô có thể quản được đám nít ranh đó, mà là bởi vì chính bản thân cô tựa như đứa trẻ con lớn xác dư thừa tinh lực, cho nên hoàn toàn thuận lợi đăng cơ lên làm “vua trẻ con”, thậm chí còn thu phục người đàn ông như hắn.
“Cái gì? Anh nói rõ ràng chút được không?” Không hiểu gì hết nhìn hắn, cô cảm thấy gần đây hắn nói chuyện như đang thử thách chỉ số thông minh của cô, hao mòn trí lực của cô.
“Đi thôi.” Hắn vẫn không giải thích, lôi người cô đi, dù sao khoản tiền muốn làm từ thiện cũng đã quyên, không tiếp tục ở lại xã giao cũng không sao. Khó có lúc được ra ngoài với cô một mình, đột nhiên hắn muốn dắt bà xã của mình đi hẹn hò, tìm một chỗ lãng mạn ngồi xuống tâm sự… Có lẽ cũng không chỉ là tâm sự.
Cô làm chi rảnh việc quá rồi đi hỏi thăm chồng người khác a? Người bên cạnh cô đủ vì cô mà phiền não…
“Cái gì? Em nói rõ ràng cho anh coi, thà rằng bị con hổ nuốt sạch là ý gì?