
Tác giả: Mộc Phạn
Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015
Lượt xem: 1341003
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1003 lượt.
uần áo đi!”, sau đó cô cũng tự mình luống ca luống cuống mặc đồ vào, đóng cửa đi ra.
Lâm Tự nằm lại ở trong phòng, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn. Cảm giác của anh lúc này là mình đã bị dùng xong rồi vứt bỏ, nhưng dù sao vẫn có chút ngại ngùng. Anh còn đang nghĩ ngợi thì nghe thấy Lạc Sa ở bên ngoài hỏi: “Chị, ai đến thế?”.
Lạc Trần lúng túng nhưng cho rằng vẫn nên nói thật thì hơn, “Là Lâm Tự”.
“Ở đâu rồi?”
Lạc Trần đứng chặn ngay ở trước cửa phòng mình. Không biết lúc này Lâm Tự đã ăn mặc chỉnh tề lại chưa?
Lạc Sa tưởng Lâm Tự lại khiến chị mình phải đau lòng: “Chị, chị tránh ra, để em nói chuyện với anh ấy”, chưa nói xong cậu đã mở cửa bước vào trong.
Lâm Tự vừa đứng dậy khỏi giường. Hai người bọn họ đứng đối mặt với nhau, Lạc Sa lại là người ngại ngùng trước, Lâm Tự thì thản nhiên như không.
“Chị, hai người thế này là, thế này là…” Lạc Sa thật sự không biết nên hỏi thế nào, mà cũng không thể hỏi ra miệng được.
Lạc Trần chạy tới bên giường, nhặt quần áo của Lâm Tự lên, nhét vào tay anh: “Xin anh đấy, mau mặc vào rồi đi đi”. Chỉ khi anh đi rồi cô mới có thể giải thích với Lạc Sa, mặc dù thực ra cô cũng không biết phải giải thích thế nào nữa.
Lâm Tự thật không biết điều, anh mặc quần áo một cách cực kì từ tốn xong mới nói: “Vậy anh về trước, hai chị em thu dọn đi, ngày mai anh sẽ cho người qua đón về”.
“Quay về?” Lạc Trần và Lạc Sa đồng thanh hỏi một cách kinh ngạc.
“Đã thế này rồi, em còn định không về nhà ở hay sao? Cứ chần chừ như thế để làm gì?” Lâm Tự nói với Lạc Trần xong lại quay sang nói với Lạc Sa, “Anh muốn tái hôn với chị gái em”, coi như là lời giải thích.
Lạc Sa không quan tâm đến Lâm Tự, chỉ nhìn Lạc Trần.
Lạc Trần đành phải đẩy Lâm Tự ra cửa, nói: “Anh về trước đi, những chuyện khác, chúng ta để sau hãy nói”.
“Ngày mai anh đến đón em”.
“Ngày mai không được”.
“Ngày kia?”
“Ngày kia cũng không được”.
“Vậy ngày nào?”
“Ngày nào cũng không được!” Lạc Trần đẩy Lâm Tự ra khỏi nhà, nhanh chóng đóng cửa lại, “Em sẽ không lấy anh đâu, cũng sẽ không có bất kỳ mối quan hệ nào với anh cả. Chuyện ngày hôm nay, anh cứ coi như em bị điên đi!”. Nói xong, cô quay người đi vào nhà. Hai người không bình thường gặp nhau, để xảy ra một chuyện không bình thường, cũng chỉ có thể giải thích như thế thôi.
Lạc Trần quay trở lại phòng mình, Lạc Sa vẫn đứng đó như có gì muốn nói. Lạc Trần lắc đầu không muốn giải thích, cô cho rằng đây hoàn toàn là chuyện riêng của mình, sẽ không ảnh hưởng tới Lạc Sa, vì vậy cũng không cần phải nói nhiều. Huống hồ, cô cũng không biết phải giải thích với Lạc Sa thế nào.
“Buổi tối em tự ăn cơm nhé, chị nghỉ một lát”.
Lạc Sa vẫn đứng ở đó rất lâu, không nói gì, lúc sau mới chầm chậm quay ra, nhẹ nhàng mở cửa, lại nhẹ nhàng đóng cửa vào.
Không khí vẫn tràn ngập mùi của Lâm Tự, nồng đậm đến mức có cảm tưởng như có thể nhấn chìm cô trong đó. Lạc Trần mở tung cửa sổ để không khí tươi mát bên ngoài ùa vào, xua đi mùi vị của Lâm Tự trong phòng. Kéo chiếc áo khoác quấn quanh người, Lạc Trần đứng bên cửa sổ lặng lẽ hứng gió. Cô không nghĩ gì, dường như luồng không khí tươi mới, mát mẻ này sẽ thanh lọc tất cả, còn cô chỉ cần đứng đây hưởng thụ là được rồi.
Không biết đứng đó bao lâu, Lạc Trần vô tình cúi đầu nhìn xuống. Dưới lầu, Lâm Tự đang lặng lẽ đứng dựa vào xe, chắc cũng khá lâu rồi. Anh chỉ mặc bộ đồ vest mỏng manh mà đứng trong gió lạnh. Nhìn bộ dạng của anh hình như đang bận suy nghĩ điều gì.
Nhìn Lâm Tự từ trên cao, trải nghiệm này quả là mới mẻ. Mặc dù tòa nhà cô ở không phải quá cao nhưng vẫn khiến Lâm Tự trở nên thật nhỏ bé, chỉ cần cô đưa tay ra là hoàn toàn có thể che khuất anh khỏi tầm nhìn. Nếu bàn tay này cũng có thể dễ dàng chặn anh lại bên ngoài trái tim cô thì tốt biết bao.
Lạc Trần thu tay về, quay người lại, ngồi tựa vào bức tường dưới cửa sổ, đầu óc vô cùng hỗn loạn. Anh đứng đó làm gì? Anh mặc áo phong phanh như thế đứng đó để làm gì? Được món hời rồi đi luôn cho rồi, ở lại thực hiện khổ nhục kế chắc? Nếu cô không nhìn thấy thì chẳng phải anh đã tự hành hạ mình vô ích hay sao? Đây chắc chắn không phải là phong cách của Lâm Tự.
Lạc Trần áp đôi má lạnh lẽo của mình vào đầu gối để sưởi ấm, một lúc sau mới phát hiện ra đùi mình ướt một mảng lớn. Cô hoảng hốt nâng mu bàn tay lau nước mắt, mu bàn tay cũng đã ướt từ lúc nào. Nhìn đôi bàn tay ướt đẫm nước mắt, Lạc Trần nghĩ mình bệnh thật rồi, nước mắt đã thoát khỏi sự kiểm soát của cô từ lúc nào? Trong lòng cô có nhiều sự ấm ức và tổn thương như thế sao? Bản thân lúc này thật lạ lẫm và đáng ghét, khóc lóc là việc cực kỳ vô ích.
Lạc Trần tìm thấy khăn giấy, rút từng tờ định lau khô mặt mình. Nhưng dường như cô đang lau nước mắt cho người khác vậy, não bộ không những không nghe theo mệnh lệnh của cô mà ngược lại, càng lau nước mắt lại càng nhiều.
“Lăng Lạc Trần, mày thật chẳng ra gì. Anh ấy mới đứng có một lúc mày đã đau lòng, đã nghĩ là anh ấy đứng vì mày, đã tưởng anh ấy thật lòng, đã nghĩ ngay tới suốt đời suốt kiếp!”, Lạc Trần vô thức tự nói v