
Tác giả: Mộc Phạn
Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015
Lượt xem: 1341021
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1021 lượt.
hĩ đi nghĩ lại, thử đi thử lại.
Cứ nằm như thế không biết bao lâu, sự đau đớn về thể xác cũng dần dần nguôi ngoai, Lạc Trần phải dùng cả tay lẫn chân mới có thể ngồi dậy, đi vào nhà vệ sinh để tắm rửa.
Dòng nước ấm áp từ từ chảy xuống, dường như mang đi mọi vết tích còn lại của sự đau đớn.
Khi Lạc Trần vào trong thì anh đang mặc áo nên cô ngồi xuống giường chờ đợi. Trên ga giường có một vệt máu đã khô, ngả sang màu nâu.
“Ngày mai đi đăng ký đi.” Lâm Tự thấy Lạc Trần nhìn chằm chằm vào ga trải giường thì cho rằng cô đang ám chỉ điều này.
Lạc Trần nghe anh nói như vậy, cân nhắc xem mình nên trả lời như thế nào. Nếu nói không cần thì lại như đang giận dỗi, xảy ra chuyện như vậy, anh ấy muốn chịu trách nhiệm cũng là đương nhiên. Nhưng sau khi đích thân trải nghiệm, Lạc Trần mới thật sự hiểu, hôn nhân không chỉ đơn giản là có thêm một người nữa trong cuộc đời mình. Vừa rồi cô mới nhận ra, hôn nhân cần sự tiếp xúc vô cùng thân mật mang tính riêng tư, phải hoàn toàn bộc lộ bản thân trước mặt đối phương. Cô lại muốn tự lo cho mình, muốn bảo vệ cái tôi của mình, nhưng dường như dưới sự mạnh mẽ của anh, những điều ấy đều không thực tế.
“Em nghĩ, nếu chuyện của Lạc Sa chưa được giải quyết thì em vẫn phải từ chối.” Lạc Trần thận trọng trong việc lựa chọn từ phù hợp, không muốn làm Lâm Tự hiểu lầm, “Em vốn cho rằng, việc em và Lạc Sa không phải tách nhau là điều kiện tiên quyết của bản thỏa thuận.”
“Chuyện vừa rồi không hề ảnh hưởng gì tới em sao?”
Lạc Trần cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể mình đều dồn lên mặt, hai má nhất định đã đỏ lựng rồi. Đột nhiên lại nói tới sự việc nóng bỏng ban nãy, trong không khí vẫn còn tràn ngập mùi vị hoan ái, làm sao có thể tỏ ra bình thản được đây? Hít sâu vài lần Lạc Trần mới nói được: “Chuyện vừa rồi, em cũng có trách nhiệm”, ý là không cần Lâm Tự phải chịu trách nhiệm.
Lâm Tự sau khi mặc xong quần áo đã trở lại là con người mà Lạc Trần vẫn luôn ấn tượng, trầm tĩnh, ít lời, nghiêm nghị, tóm lại là bộ dạng rất xuất sắc, cao vời vợi khó với đó.
“Biểu hiện vừa rồi của anh không đủ tốt?”
Khuôn mặt vừa mới giảm nhiệt lại lần nữa nóng rực lên. Sao anh có thể dùng bộ dạng nghiêm túc như thế nói ra những lời này? Hoàn toàn tương phản với bộ mặt nghiêm túc không có biểu cảm và đôi mắt sâu thăm thẳm của anh.
“Chẳng liên quan gì tới chuyện vừa rồi cả. Nếu không thống nhất được vấn đề Lạc Sa thì em muốn từ chối. Xin lỗi.” Bị ảnh hưởng của Lâm Tự, Lạc Trần ăn nói cũng trở nên gẫy gọn đơn giản.
“Anh hứa với em, chuyện của em trai em anh sẽ xử lý thỏa đáng. Nếu kết hôn, việc xảy ra vừa rồi chính là phần chủ yếu trong mối quan hệ của chúng ta, thậm trí là toàn bộ. Nếu nói là làm ăn giao dịch, thì đấy chính là cái giá mà em phải trả. Hình như cũng không khó chấp nhận lắm phải không, sau này còn tốt hơn nữa.”
Giọng Lâm Tự ít nhiều mang theo sự chán nản, đã đến nước này mà vẫn còn phải khuyên nhủ cô ấy, thật sự quá mệt mỏi.
Không biết tại sao, khi một người luôn luôn nghiêm nghị như Lâm Tự dùng thái độ ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với mình, Lạc Trần liền vô thức nghe lời. Cô gật đầu, đúng là không khó chấp nhận lắm, phần nào đó cô còn thấy thích.
“Vậy được rồi. Anh hứa, nếu em đồng ý thì chúng ta mỗi người sẽ tiếp tục cuộc sống riêng vốn có của mình, anh sẽ không can thiệp chuyện của em. Chúng ta hãy quên đi bản thỏa thuận đã ký, anh chấp nhận em thì mới đồng ý sống cùng em, việc này không phải đơn giản tùy tiện như em nghĩ đâu, đây là hôn nhân.”
Lạc Trần cảm thấy, một Lâm Tự với ánh mắt hết sức tha thiết, tràn đầy hy vọng như thế, thật khiến người ta khó từ chối. Những lời anh vừa nói, nếu thay đổi hoàn cảnh, thay đổi một vài từ thì hoàn toàn có thể coi là lời cầu hôn. Nhưng làm sao anh nghĩ được như cô chứ? Lạc Trần cảm thấy, lên giường cùng Lâm Tự là cả hai cũng chia sẻ, phần nào đó của mình đã tồn tại cùng với anh, ví dụ như thói quen hay sự thích thú. Nếu anh ấy lên giường cùng người phụ nữ khác, thì phần đó của cô cũng bị đem ra chia sẻ với người phụ nữ khác, đấy là điều mà Lạc Trần không thể chấp nhận.
Nếu chỉ là một cuộc hôn nhân đơn thuần thì Lạc Trần hoàn toàn không bài xích Lâm Tự, thậm chí còn có thể nói là thích anh. Chỉ riêng điểm đó thôi, với một người có tính cách như Lạc Trần, cũng đủ để hỗ trợ cho mối quan hệ này. Cô không có hứng thú với tình yêu hay hôn nhân. Cô chỉ muốn tìm người không đáng ghét lắm, sống một cuộc sống tôn trọng lẫn nhau là được.
“Xin lỗi.”
“Nói nguyên nhân sự thật đi.”
Lạc Trần suy nghĩ một lát, cô nhận ra rằng chuyện vừa xảy ra không phải không ảnh hưởng gì tới cô. Cô ý thức được rằng, cô có những yêu cầu mang tính thực tế với anh, đối với cuộc hôn nhân này: “Em yêu cầu người bạn đời của mình phải tuyệt đối chung thủy về mặt thể xác”.
“Không vấn đề gì, quan trọng là em phải đáp ứng anh đầy đủ.”
“Xin lỗi, trước đó em hoàn toàn không nghĩ đến giữa chúng ta lại… thân mật như thế.” Từ mà Lạc Trần muốn nói làhết mình nhưng cô sợ anh sẽ không hiểu được ý mình. Có lẽ là do cô đòi hỏi quá nhiều. Một người