
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015
Lượt xem: 1341256
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1256 lượt.
gợi gì, cậu chụp lấy tay Định Đường dùng hết sức kéo một cái thật mạnh. Bị bất ngờ không kịp đề phòng, Định Đường rốt cuộc bị kéo ngã từ trên xuống, dập mặt ngay tức khắc, bật khóc oe oe.
Bọn nội quan tức tốc xông tới nhưng tách sao nổi hai người. Cậu ôm ghì lấy Định Đường, còn Định Đường thì vừa khóc vừa chửi, cả hai quay cuồng trong đám bùn tuyết, cậu cứ một đấm lại tiếp một đấm, liên tiếp như mưa giáng xuống. Định Đường ra sức giãy giụa, cũng tay đấm chân đá. Mà Định Đường so với cậu còn lớn hơn vài tuổi, thế nhưng không biết sức mạnh ở đâu ra, cậu vẫn kiên quyết không chịu buông. Định Đường phát hoảng, miệng vừa gào khóc vừa mắng dọa:
“Cái thằng Hồi Hột khốn kiếp kia, có thả tao ra không, tao kêu mẫu hậu giết chết mày! Giết mày!”
Lửa giận hừng hực bốc lên, vốn là đã cháy từ rất lâu, trên đường đi gặp tất cả cành khô que củi nào đều đốt cho thành tro bụi, khí thế ào ạt như dời non lấp biển. Cậu cứ để cho ngọn lửa trong lòng bùng lên đến nỗi hai mắt đỏ ngầu, cưỡi lên người Định Đường, dùng hai bàn tay mà kẹp lấy cổ tên nhóc kia. Định Đường lập tức thở không nổi.
Bọn nội quan cũng tay chân hoảng loan, kéo ra không nổi, chỉ đành cạy từng ngón tay của cậu. Cậu thà chết cũng không buông, hai mắt Định Dường dần dần trắng dã. Bọn nội quan hoảng quá, tay cũng dùng hết sức, chỉ nghe “rắc” một tiếng, ngón trỏ tay phải của cậu bị đau đến điếng óc, đau muốn ngất xỉu tại chỗ. Bọn nội quan cuối cùng cũng lôi cậu ra được, vội đỡ Định Đường dậy.
Ngón trỏ buông thõng xuống, cậu chưa từng đau đến như vậy, cơn đau cơ hồ lan đến tận tim.
Bọn nội quan đang sốt ruột lo lắng kiểm tra xem Định Đường có bị thương ở đâu không, còn cậu bé đang ngã trong vũng nước, thì chẳng có lấy một người thèm để mắt đến.
Xương ngón tay trắng hếu bị gãy đâm ra bên ngoài da thịt, máu chảy theo từng đốt ngón tay nhỏ xuống từng giọt từng giọt rơi trên tuyết, nở ra những đóa hoa đỏ rực.
Cậu không khóc, cậu tuyệt đối không muốn khóc. Chẳng sợ hôm nay bọn chúng có đánh cho gãy tay què chân, cậu cũng không muốn khóc một tiếng.
Mẫu phi đã từng nói, hồi ấy trên vùng thảo nguyên mênh mông, binh sĩ Hồi Hột từ xưa tới nay chỉ có đổ máu chứ không rơi lệ.
Cậu cố gắng ngửa mặt lên, trong vô số bông hoa tuyết từ trên trời cao rơi xuống, mỗi một bông thanh khiết trắng trong đều như một ánh mắt dịu dàng hiền hậu của mẹ.
NGÀY ẤY NẾU MÀ TA CHẲNG GẶP
Thình lình có một luồng mãnh lực bay nhanh về phía cậu, cậu theo phản xạ né mặt đi, tuy nhiên vẫn không thể kịp, Định Đường đã đạp một phát thật mạnh lên mặt cậu. Mũi giày nhọn rất nặng bằng da trâu đã trúng ngay bên khóe mắt, tức khắc máu liền từ đó chảy ra. Nhìn thấy máu cũng không khiến cho Định Đường chịu dừng tay, lại tiếp tục chửi:
“Cái thằng con tạp nhà mày dám đòi giết tao hả? Tao hôm nay phải lấy cái mạng chó của mày mới xong.”
Bọn nội quan tuy mở mồm khuyên dỗ, nhưng chẳng đứa nào ra tay ngăn cản. Cậu che chở tay trái bị thương, cố gắng né tránh những cú đấm đá của Định Đường. Câu vốn nhỏ tuổi sức yếu, ngón tay bị thương làm thân hình cũng trở nên chậm chạp. Bọn nội quan làm ra vẻ như khuyên can, song thực tế lại tranh thủ nhắm vào trên hai chân cậu mà đá, cậu nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.
Những nắm đấm rơi xuống trên đầu trên mặt liên tục như mưa, da thịt đau đớn dần dần trở thành tê dại, trong lòng rốt cuộc dâng lên một nỗi tuyệt vọng vô bờ.
“Người đâu, đi lấy gậy, ta thay Nhị ca dạy dỗ bọn nô tì xúi hại chủ nhân này!”
Cận Truyền An sợ hãi giật thót, mà Định Đường làm sao mà chịu để như thế. Nó là con trai của hoàng hậu, mà Định Thuần chỉ là con của Hạ phi vốn là thị nữ của mẹ nó, cho nên Định Đường vốn xưa nay vẫn coi khinh Định Thuần, ngạo nghễ nói:
“Mày bớt xía vào chuyện người khác đi.”
Định Thuần khẽ nhếch lông mày:
“Nhị ca, thất đệ là anh em của chúng ta, đây không phải là chuyện của người ngoài.”
Định Đường cười hì hì nói:
“Tao mới không thèm cái đồ con tạp Hồi Hột này làm em, mẹ hắn là đồ Hồi Hột mọi rợ, mẹ mày là thị nữ hầu hạ thay quần áo cho mẹ tao, hai đứa chúng bay mới thật là một đôi anh em trời sinh đó.”
Định Thuần cắn chặt đôi môi, trong con ngươi lóe lên một tia sáng. Định Đường cười nhạo một tiếng:
“Thế nào? Nhìn bộ dạng của mày, chả nhẽ còn dám cản trở tao?”
Đột nhiên vung tay, một quyền lập tức hướng về phía Định Loan. Định Thuần theo phản xạ đẩy định Loan ra, đưa tay bắt lại một đấm này của nó. Định Đường giận dữ, bước lên tính đánh tiếp, Định Thuần che cho Định Loan ở phía sau, cả ba người nháy mắt đã lại lăn lộn một đống ở trong tuyết, không có cái gì kéo ra được nữa. Đợi đến lúc Văn Tấn tới cùng bọn nội quan ba chân bốn cẳng chạy lại tách bọn họ ra, thì cả ba sớm đã mặt mũi bầm dập.
Nhìn qua biết là đã lớn chuyện rồi, tất nhiên không thể giấu giếm được nữa.
Hoàng đế nghe báo lại đương nhiên vô cùng giận dữ, tức khắc cho triệu ba người đến.
Rất nhiều năm sau, khi thất hoàng tử Định Loan đã là một Dự Thân Vương, vẫn có thể nhớ lại r