Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trăng Lạnh Như Sương

Trăng Lạnh Như Sương

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015

Lượt xem: 1341270

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1270 lượt.

cũng đồng một mục đích muốn tống chàng vào cái chốn này, chính câu nói đầu tiên của người kia đã gạt bỏ toàn bộ nỗ lực suốt hơn mười năm qua của chàng. Chàng phải dùng đến tận mười năm mới lại một lần nữa cất đầu dậy đươc, vậy mà người kia chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái, liền khiến cho tất cả ngay đó sụp đổ.
Chàng đã không còn có cha nữa rồi. Cửu ngũ chí tôn trên ngôi báu kia, cũng chưa từng mang đến cho cuộc đời chàng một chút vui vẻ, chung quy  chỉ có  tận tâm tận lực vứt bỏ, tận tâm tận lực nhục mạ.
Cuối cùng là giam cầm.
Bị nhốt trong vương phủ bao nhiêu năm, ngày qua ngày, cho đến khi toàn bộ ý chí ngút trời, từng chút từng chút hao mòn đến khi mất hẳn. Khiến cho khí phách cuồng nhiệt của tuổi trẻ, dần dần bốc hơi thành hai tấn muối khô.
Chàng cũng không phải là trở nên già cỗi, chỉ là tâm đã nguội lạnh, từ nay về sau trái tim đã như tro tàn.






NGƯỜI CÙNG NGẮM TRĂNG HỠI CHỐN NÀO
“Vương gia.”
Triệu Hữu Trí cung kính thấp giọng gọi một tiếng, đưa chàng từ trong hồi ức xa xưa trở về thực tại.
Dự Thân Vương ngước mắt lên, Triệu Hữu trí nói:
“Hoàng Thượng cho truyền Vương gia vào.”
Dự Thân Vương chỉ khẽ nhấp một ngụm, đầu hơi cúi thấp, bỗng nhiên nhìn thấy trên chiếc bàn con bên tay Hoàng Đế, tùy tiện để một chiếc quạt lụa của con gái. Tay cầm bằng bạch ngọc kết những tua rua dài khoảng vài tấc màu mận chín rủ xuống, cực kỳ bắt mắt.
Còn chưa quá tiết Đoan Ngọ, khí trời cũng chưa đến mức phải dùng quạt. Nhưng những người con gái chốn khuê phòng, dù vào mùa đông, trên tay vẫn luôn cầm khư khư một chiếc quạt lụa dùng để che mặt. Chiếc quạt này là loại tơ lụa trắng nõn quý giá, hai mặt đều thêu hoa lan bươm bướm, đường thêu tinh xảo khéo léo, con bướm trắng kia trông như chỉ muốn tung cánh bay đi. Khoảng trắng bên dưới hoa văn đột nhiên lại có một vết hoen màu đỏ, không phải bướm cũng chẳng phải hoa, cũng không phải màu thuốc nhuộm. . .
Dự Thân Vương lén nhìn, thấy rõ không phải đường thêu, bất chợt nhận ra đó là một vết son, có lẽ trong lúc cầm che mặt đã lơ đãng quẹt qua . . . Vành tai hốt nhiên nóng bừng, trà vừa chạm vào răng đã vội vàng nuốt xuống, căn bản cũng không cảm nhận được chút mùi vị gì.
Chàng tới đây đương nhiên là vì có công việc, liền quay trở lại vần đề chính, tâu rằng:
“Sổ sách mật tấu đưa lên, quả thực là có chuyện không tốt. Quân lương từ trước tới nay đã tiêu tốn hơn phân nửa, quân ở Lưỡng châu. Công trình thủy lợi hao hụt một trăm tám mươi vạn lượng, một hai tháng nữa sẽ đúng vào mùa lũ, trước phải tìm cách chi bốn mươi vạn lương vào đó. Ngoài ra còn có Bộ công xin chỉ, ban xây lăng miếu xin thêm vật liệu đá, mà gần đây cũng tăng cường khai thác đá ngang sông, bởi vậy phí cho công vận chuyển chuyên chở cũng tăng gấp bội.”
Hoàng Đế cười khẽ:
“Ngoại trừ việc đòi tiền, còn gì nữa không?”
Dự Thân Vương thấy tâm tình chàng rất tốt, cũng cười nói:
“Còn có một công chuyện thì không đòi tiền, nhưng lại đòi người, chức vụ tổng quản thu hoạch mùa màng mà Vương Đỉnh Chi vì nhà có đại tang vừa xin nghỉ hiện giờ vẫn bỏ trống.”
Vương Đỉnh Chi là người của Duệ Thân Vương, tổng quản đốc mùa màng thu hoạch, thu cả Lưỡng châu, mà nơi đây vốn thiên hạ  giàu có sung túc.
Ánh mắt Hoàng Đế chớp động, chàng là kiểu người có khí chất bình tĩnh, không biết là đang vui hay giận.
Dự Thân Vương đang định muốn nói gì, vừa ngẩng đầu lên đã nghẹn lại, một lúc lâu không phát ra được lời nào. Hoàng Đế lúc này mới cảm thấy bất thường, quay đầu lại.
Bởi vì trên mặt đất trải thảm dày, nàng bước đi lại cực nhẹ, lụa tơ màu mật ong mỏng manh xuyên thấu thấp thoáng một đoạn váy dài chữ phúc như làn sóng muốn gợn lên mà không thể, ngay cả một đôi ngọc linh lung buông treo bên dải đai lưng cũng im lìm không một tiếng động. Bước sen khoan thai như vậy, chỉ có thể có ở những khuê nữ xuất thân danh gia vọng tộc, thuở nhỏ đã được dạy dỗ mà thành.
Hoàng Đế không khỏi hỏi:
“Nàng ra đây làm gì?”
Dự Thân Vương sớm đã buông mắt xuống, trong vội vàng chỉ nghĩ, nàng vẫn đang là một cung nữ, hẳn không cần phải đứng dậy chào, mà trên thực tế cũng không có nghi thức thân vương gặp phi tần phải hành lễ.
Như Sương cũng chẳng trả lời, cầm lấy chiếc quạt trên bàn xoay người muốn đi. Hoàng Đế có chút dở khóc dở cười, chỉ đành gọi nàng lại:
“Chậm chút đã, Thất đệ không phải người ngoài, qua chào Dự Thân Vương đi.”
Con ngươi đen trắng rõ ràng của Như Sương rốt cuộc cũng nhìn về phía Dự Thân Vương, liền chỉnh đốn vạt áo thi lễ. Cũng không nói lời nào, không quan tâm Dự Thân Vương đang chần chừ không biết có nên đáp lễ hay không, cũng không tiến đến trước Hoàng Đế cáo lui, trong nháy mắt xoay người rời đi.
Bởi vì tránh để không có hiềm nghi phát sinh, Dự Thân Vương vẫn luôn không nhìn thẳng vào nàng. Thấy được vạt váy thướt tha chuyển động sau tấm bình phong đã khuất, mới nhẹ nhàng thở ra một cái, ngẩng đầu lên, đã bắt gặp ý cười trên khóe môi Hoàng Đế:
“Cái kiểu tính nết như vậy, trẫm cũng đành bó tay.