Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trao Lầm Tình Yêu Cho Anh

Trao Lầm Tình Yêu Cho Anh

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Ngày cập nhật: 04:35 22/12/2015

Lượt xem: 1341426

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1426 lượt.

lấy hai cánh tay, chống lại từng tia rét mướt đang len lỏi vào tâm can, nhìn lên những bông tuyết lãng mạn cười buồn bã: Nếu số mệnh đã định phải hòa tan vào bùn nhơ, tội gì cứ phải sinh ra tinh khiết như thế?
“Lăng Lăng!” Một tiếng gọi trầm tĩnh ôn hòa cất lên, giống như cảnh ảo giác trong mơ.
Ấn tượng đầu tiên anh ta để lại cho cô là vẻ ngoài rất lạnh lùng, đứng tựa vai vào cây tùng phủ đầy tuyết, trên người mặc quần bò màu xanh cũ kỹ, áo khoác nâu bạc màu do giặt nhiều lần.
Đôi môi mỏng ngậm hờ nửa điếu thuốc lá, khi hất lại mái tóc nhuộm nâu nhạt bị gió thổi tung để lộ ra một chiếc khuyên màu bạc hình chữ thập trên tai trái.
Lăng Lăng vốn không thích nam sinh ăn mặc như vậy, nhưng… có lẽ là do nam sinh này dáng người quá chuẩn, có lẽ là do mặt mũi rất đẹp trai cuốn hút, tác phong nổi loạn như thế bỗng dưng còn làm toát lên cá tính cũng như sức hấp dẫn của anh ta…
Anh ta đón nhận ánh mắt của cô, khẽ nhếch khóe môi, nửa điếu thuốc trong miệng bay xuống đất theo một đường parabol hoàn hảo…
Anh ta đi về phía cô, tay phải cọ cọ lên chiếc quần bò mài, vươn người về phía này. “Trịnh Minh Hạo. Bạn của Đào Tử!”
“Chào anh!” Cô cười bắt tay, khi đầu ngón tay tiếp xúc với lòng bàn tay anh ta, một cảm giác ấm áp mạnh mẽ chảy tràn vào huyết mạch. “Nghe danh đã lâu mà chưa thấy người.”
“Anh cũng thường thôi!”
Cô rút tay lại, cười nói: “Anh khiêm tốn quá!”
Ngay cả một kẻ cua mề lạc hậu như cô cũng nghe danh anh ta nhiều đến phát thuộc làu, có thể thấy được anh ta hot đến mức nào!
Trịnh Minh Hạo vỗ vỗ vai Uông Đào: “Hôm nay tớ mời, chúc mừng người yêu trở thành thân quyến!!!”
*********************************
Đêm đó, Lăng Lăng trở về phòng ngủ mở profile cá nhân.
“Em là cây hoa loa kèn hoang dã mãi mãi chỉ vì chính mình mà nở hoa…”
Cô nhất thời xúc động, ghi thêm một sâu phía sau: “Em là cây hoa loa kèn hoang dã mãi mãi chỉ vì chính mình mà nở hoa… Rời khỏi đất mẹ là cái giá phải trả khi yêu anh!”
Cô không biết sửa như vậy có đúng hay không, nhưng cô hy vọng anh trong lúc đau khổ rối bời có thể bắt đầu mọi thứ một lần nữa, hy vọng anh hiểu được: “Từ bỏ” chính là tình yêu của cô dành cho anh.
Định luật Newton là lý tưởng của anh chứ không phải là phương thức tìm kiếm giải thoát…
Do dự nhiều lần, cô đem phần tự bạch sửa lại: “Em là cây hoa loa kèn hoang dã mãi mãi chỉ vì chính mình mà nở hoa… Đợi khi em hóa thành tro bụi, anh sẽ bắt gặp nụ cười của em!”
Anh không hiểu được chẳng phải càng tốt sao?
Nếu không muốn làm hại một tài năng thì phải triệt để quên đi!!!
Khiến cho hai người họ hoàn toàn quên đi mảnh ảo tưởng đẹp đẽ này, đặt một dấu chấm hết cho tình cảm, viết nên một khởi đầu mới cho cuộc đời.
Nhưng Lăng Lăng không ngờ rằng, trong phút giây giằng co ngắn ngủi trước khi từ bỏ hoàn toàn tình cảm trong lòng, hệ thống QQ đã ghi lại thông tin cách đấy hai tiếng: “Rời khỏi đất mẹ là cái giá phải trả khi yêu anh!” – khiến cho một người ở bên kia bờ đại dương trong lúc buồn bực cầm chuột đã quyết định buông bỏ tất cả…
Anh đã trở lại, mang theo một tình yêu đắm say kiên định, vượt qua thời gian lẫn không gian quay về tìm cô.
Nhưng anh không thể ngờ được rằng, anh mất công tỉ mỉ thiết kế một cuộc gặp gỡ bất ngờ lãng mạn nhất, thổ lộ chân tình sâu sắc nhất, đến cả em họ, một tay lãng tử tình trường, cũng phải thốt lên đầy cảm khái: “Nếu em là phụ nữ, nhất định sẽ không lấy ai ngoài anh!”
Vậy mà người con gái anh yêu nhất lại nỡ lướt qua anh như không thấy, dựa vào một chàng trai trông chất phác thuần hậu cùng nhau rời đi…
Bó hoa tulip trong tay anh rơi trên mặt đất…
Hóa ra, họ rốt cuộc chỉ là những người xa lạ với nhau, người trong mộng khiến cô quyết định rời khỏi đất mẹ thực sự không phải là anh!
Anh ngẩng đầu mỉm cười với ánh mặt trời, hai trăm chín mươi mốt ngày, rốt cuộc đã sớm cảnh còn người mất!
Điều duy nhất anh có thể làm là chúc phúc cho cô, cầu nguyện người bên cạnh có thể mang đến cho cô hạnh phúc!
*******************************
Cuộc gặp gỡ trớ trêu nhất trên đời có lẽ chính là khi em với anh ở cạnh nhau vai kề vai nhưng ngay cả diện mạo của anh em cũng không nhìn rõ!
Ngày họ gặp nhau lần đầu tiên quả thực rất kịch tính:
Đông qua xuân tàn, mùa hạ lặng lẽ tới.
Bất tri bất giác, những cành đào trong vườn trường khẽ đong đưa làm rơi rụng những cánh hoa màu hồng phấn, thường xuyên mang hương thơm mỹ lệ rải dưới chân khách bộ hành, mặc người dẫm lên.
Trong phòng ngủ, Lăng Lăng ngồi trước máy tính vắt óc tìm cách điều chỉnh chương trình vi tính, kết quả trên màn hình liên tục hiện thông báo: “Thuyên chuyển dữ liệu không thành công”, cô kiên trì bất khuất sửa đi sửa lại.
Điện thoại trong phòng reo lên, Lâm Lâm đang xem phim thần tượng Hàn Quốc nhấc điện thoại, nói: “Vâng, cảm ơn ạ.” Vừa dập điện thoại liền quay lại nói to với cô: “Lăng Lăng, dì dưới lầu nói có người tìm cậu đấy.”
Cô nhìn đồng hồ. “Chết rồi! Năm giờ mười rồi, anh Uông Đào hẹn tớ năm giờ gặp nhau dưới lầu!”
Cô vội vội vàng vàng thay bộ váy cù